Cô vừa trải túi ngủ xong quay ra thì thấy Chaeyoung đang ôm ba cái túi ngủ trong lòng.
“Ôm nhiều như thế làm gì?”
“Có em, chị Alawi này, còn cô nàng ‘đồi núi chập chùng’ kia nữa.”
“Đừng tự ý đặt biệt danh cho người khác.”
“Vâng vâng, còn nhân vật cuối cùng là cô nàng lớn lên ‘xinh đẹp, thùy mị’ đi cùng chị kia nữa, vậy được chưa.”
Cô không muốn tranh cãi với nàng về vấn đề này, nhẹ nhàng nói: “Em nên chăm sóc bản thân cho tốt trước đi.”
“Em sợ chị lại nghĩ em đối xử không tốt với đồng nghiệp của chị.”
“Em lo cho mình tốt là được rồi.”
Cô lấy ba chiếc túi ngủ trong lòng nàng ra: “Biết trải không?”
“Không biết.” Lúc này đương nhiên dù nàng có biết trải đi chăng nữa thì cũng phải nói là không biết rồi.
Cô vừa trải túi ngủ ra xong nàng liền ôm chặt lấy cánh tay cô, ý muốn ngăn lại.
“Thế thôi, em học xong rồi, chị cũng mệt rồi nhỉ, đi nghỉ ngơi đi.”
Cô đã quen với việc nàng hay động tay chân với cô, hoài nghi nhìn nàng, không biết nàng lại định giở trò gì.
“Em không muốn chị làm hộ những cô gái khác, chỉ muốn chị làm hộ cho em thôi. Không được nghĩ em ki bo đâu đấy.”
Cô nghe lời nói vừa rồi của nàng mà không biết phải trả lời như thế nào, cuối cùng chọn cách im lặng ra khỏi lều, bỏ túi ngủ xuống.
Khi ra ngoài có người rủ cô đi đánh tennis bên bờ biển. Cô lấy cớ trưa nay chưa ngủ đủ nên từ chối không đi. Cảm giác trong giày có cát khiến cô khó chịu.
Một lúc sau, Chaeyoung ra khỏi lều vải ra ngồi cạnh cô: “Sao chị không đi chơi?”
Nàng thấy bên bờ biển có người đang câu cá, nhất thời nhìn đến ngây người.
“Đi chơi cùng họ đi.”
“Em muốn ở cùng chị.”
Cô đưa nàng một cái giỏ trúc nhỏ: “Nếu bắt được cua thì buổi tối em có thể nướng chúng lên ăn.”
“Thật không?”
Cô gật đầu nhìn nàng.
“Em đi ra kia mò cua, chị không được đi đâu nhá, ngồi đây chờ em.”
Đánh tennis một lúc nên Blondeau hơi mệt, thay người khác vào sân rồi chạy ra ngồi chỗ nàng vừa ngồi.
“Sao không ra chơi?”
“Mệt.” Lisa đưa Blondeau chai bia. Blondeau nhìn