Cô chỉ lặng lẽ nhìn vào đôi mắt nàng mà không vạch trần lời nói dối đó. Chaeyoung cảm thấy không được tự nhiên nên rúc vào cổ cô, một hồi sau mới buồn bã nói: “Lisa.”
Cô kéo eo nàng vào sát người mình, tháo bỏ bao cao su vứt vào sọt rác sau lưng.
“Ừ.”
“Chị cảm thấy thằng bé có đẹp không?”
“Ai?”
“Thì là… thằng nhóc nhỏ nhỏ mình gặp ở siêu thị ấy.”
Nàng không đợi Lisa trả lời đã chìm đắm trong mạch suy nghĩ của mình, nói lẩm bẩm: “Trông thằng bé đó thật thấp mà, lúc em bằng tuổi nó đã cao tận 1m60 rồi.”
“Hơn nữa, người nước ngoài chỉ có lúc nhỏ là trông đẹp thôi, lớn lên một chút nhìn già lắm, sẽ xấu đi, vì lúc còn nhỏ thì xương đã phát triển gần hết rồi. Em cảm thấy nó lớn lên nhất định sẽ không đẹp bằng em, còn bị hói đầu…”
Nói đến đây, nàng chợt nhận ra bản thân thật quá trẻ con, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ.
Nàng nhớ lại lúc ở trên cầu thang nhà ông bà ngoại, khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt đó trên màn hình, dạ dày nàng đã quặn đau từng cơn. Khát vọng muốn phá hủy tất cả trong nàng bùng lên mạnh mẽ, nàng rất muốn bước tới cầm chiếc laptop mà nàng đã mua cho bà ngoại ném xuống đất, muốn bọn họ phải im miệng. Nhưng cuối cùng nàng chẳng làm gì cả, chỉ lặng lẽ rời đi như một tên trộm.
Bàn tay của Lisa nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng trần của nàng, mắt nhìn chăm chăm vào bức tường lát gạch men trắng trước mặt, không biết đang nghĩ gì. Qua một lúc sau, cô mới thấp giọng nói: “Ừ.”
Nàng bởi vì tiếng “Ừ” này của cô mà cảm thấy rất tủi thân. Nàng dường như tìm được đồng minh lập tức nép vào ngực cô, nhỏ giọng nói: “Em rất ghét nó.”
Rõ ràng biết nó không làm gì sai, nhưng vẫn cứ ghét.
Nếu như không có ai đạt được thứ mà nàng chưa từng có thì không sao cả, nhưng lại có người dễ dàng đạt được.
“Vậy thì ghét thôi.”
“Em không trách bà ấy, đàn ông không biết được nỗi đau đớn của phụ nữ lúc sinh con đâu. Nếu như bà ấy và ba em còn bên nhau thì lúc hai người cãi nhau, dù cho bà ấy đúng hay sai em cũng sẽ đứng về phía bà ấy.”
Nàng xưng hô loạn cả lên, nhưng cô nghe một lát là hiểu,