Ánh nắng sớm chói chang dội vào gương mặt thiếu niên đang say ngủ. Bị ánh sáng chiếu thẳng vào mặt khiến cậu khó chịu nhăn mặt rồi lờ mờ mở mắt. Đêm qua quả thật là một đêm dài đối với cậu, cánh mũi vẫn còn sưng đỏ, cơ thể có chút uể oải có thể là do cậu ngủ không đủ giấc. Được vài giây định thần rồi như chợt nhớ ra điều gì, cậu vội bật dậy và bắt đầu kiểm tra tin nhắn trong điện thoại.
"Cái thằng này đi đâu mà không thèm trả lời tin nhắn luôn vậy?"
Cậu cắn cắn môi, có chút lo sợ vì cậu nghĩ cả đêm qua hắn không về nhà, trời hôm qua còn mưa lớn nếu hắn có chuyện gì chắc cậu mang tội lỗi cả đời mất.
- Biết vậy tao cản không cho mày đi rồi Ble ơiiii!
Cậu ân hận vùi mặt vào chăn tự trách bản thân.
Trước khi suy nghĩ của cậu đi quá xa thì cánh cửa phòng tắm chợt bị đẩy ra, thiếu niên một thân đồng phục chỉnh tề bước ra đưa ánh mắt phán xét nhìn cậu.
- Mới sáng mày khùng điên gì vậy?
Build nghe thấy giọng nói liền ngước lên nhìn, thấy hắn vẫn nguyên thân lành lặn đứng trước mặt cậu như vỡ òa tới nơi. Vội lao xuống giường phóng tới ôm chằm lấy hắn.
- Huhu Ble ơi, mày đi đâu bỏ tao nguyên đêm vậy? Tao còn tưởng con chó dại nào cắn chết thằng bạn thân của tao rồi. Vẫn ổn phải không bạn yêu, hàng họ vẫn còn nguyên phải hông?
Cậu vừa hỏi vừa tấy mấy sờ mó, khi bàn tay gần chạm đến chỗ đủng quần hắn thì ngay lập tức bị cánh tay khác chặn lại.
- Bớt khùng dùm đi, mau vào vệ sinh cá nhân, không nhanh tao cho mày đi học một mình!
Hắn khó chịu quát tháo, Build giả bộ làm mặt như mếu khóc từ từ bước vào phòng tắm.
Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, cả hai cùng bước xuống nhà. Nhìn vào đóng đồ ăn trên bàn vẫn nằm nguyên đó, Build chợt có chút tủi thân. Cậu tính tiến vào dọn đống thức ăn thừa đó thì cánh tay bị níu lại.
- Đi đi, cái đó chiều về tao dọn cho.
- Chiều ba mẹ về, không để như vậy được.
Cậu cố chấp nhất quyết vào dọn cho xong, tuy vẫn chưa trễ nhưng không hiểu sao hắn lại có chút gấp gáp. Bible cau mày tỏ ra khó chịu, miệng còn phun ra một câu trách cứ.
- Phiền phức!
Nói xong liền chen vào dọn sạch những đĩa thức ăn trên bàn, toàn bộ đều bị hắn gom xuống rồi đổ vào thùng rác. Hành động đó khiến Build vừa tiếc vừa buồn. Đó đều là công sức và tiền bạc của cậu đổ vào, giờ lại bị đổ đi không chút thương tiếc. Từ tiếc của rồi lại chuyển sang tức giận, nếu gan cậu đủ lớn thì cậu đã tiến tới phan cái dĩa vào đầu hắn rồi.
Sau khi đã dọn sạch toàn bộ hắn mang bịch rác vứt ra ngoài, cậu mặc kệ hắn vẫn đang sàng qua sàng lại, bỏ đi một mạch không thèm chờ đợi.
Từ phía sau Bible cũng rất nhanh nhạy khóa cửa rồi đuổi theo, Build vẫn cắm đầu đi thẳng về trước không thèm nhìn lại. Hắn chạy tới vỗ vai cậu hỏi.
- Mắc gì giận!
Build vẫn giữ nguyên tốc độ đi nhanh của mình, mắt cứ chăm chăm nhìn về phía trước không thèm nhìn hắn nhưng miệng vẫn bực tức trả lời.
- Mày thử bỏ tiền, bỏ công sức ra nấu ăn xong bị đổ đi coi cọc không?
- Ủa chứ giờ nó nguội lạnh hết rồi mày muốn tao ngồi xuống ăn hết đống đó rồi đi học hả?
Đã sai còn cãi, sức chịu đựng của cậu đã lên đến giới hạn, giờ phút này không thể tiếp tục bơ mà đi tiếp được. Cậu đứng lại quay sang bắt đầu khẩu chiến với hắn.
- Ủa rồi mắc gì mày về trễ?
- Ủa có chuyện đột xuất tao mới về trễ chứ mắc gì?
- Ủa bình thường mày xa cái điện thoại không được mà, mày cầm lên nhắn tao một câu chắc mày chết?
- Tao đi chơi vui quá quên nhắn về mày thích quản không?
1
Cả hai đứng giữa phố lớn tiếng cãi nhau, mỗi lần cậu gân cổ lên hỏi là hắn sẽ lại lớn tiếng hơn hỏi lại. Giờ ở hai bên đường ai cũng đổ dồn ánh mắt về cậu và hắn. Sau câu cuối của hắn cậu cảm thấy vô cùng bất lực, cậu chợt nhận ra cả đêm mình thức lo lắng cho hắn đều là vô ích. Thì ra người ta đi chơi vui đến nổi quên mất lời hứa là sẽ về nhà với cậu. Build không nói gì chỉ lặng lẽ quay đầu đi tiếp. Hắn phía sau không biết hối cãi còn phun ra một câu mắng cậu: "Ấu trĩ".
2
Mới sáng ra đã cãi nhau, Bible mang tâm trạng không tốt bước vào lớp học, mặt thì hầm hầm một đống. Ngồi được một lúc thì có một cậu bạn tên Job chạy xuống vỗ vai hắn nói.
- Ê bộ nay mày không thấy thiếu gì hả?
Bible đưa ánh mắt sắt lạnh lên nhìn Job, nhướn mày hỏi.
- Thiếu gì?
- Thằng Jeff nay không đi học.
Nghe Job nói hắn mới để ý bàn bên cạnh mình đang trống nhưng cũng không lấy đó làm lạ vì trước đây Jeff cũng không ít lần cúp học.
- Chắc nay nó không muốn học, kệ nó đi!
Nghe câu trả lời bình thản đó của Bible mà Job sốc ngang, cậu ta thở dài trách cứ.
- Bộ mày chưa biết chuyện gì hả? Bữa thằng Jeff đánh thằng Ton dùm mày, ba thằng Jeff biết được đang xử nó ở nhà đó!
- Thằng Ton?
- Ừm, cái thằng đẩy thằng Build đó.
Bible nghe xong thông tin từ Job liền lấy điện thoại ra gọi ngay cho Jeff, đầu dây bên kia vẫn có tiếng chuông nhưng tuyệt nhiên không ai bắt máy. Bible cứ lặp đi lặp lại hành động bấm gọi nhưng đáp lại đều là tiếng chuông rồi dứt hẳn.
Bên phía Jeff cũng không khá hơn là bao, hắn đang bị bắt quỳ giữa phòng với hai cánh tay toàn là vết lằn đỏ tím. Ba hắn đứng trước mặt trên tay ông còn cầm một cái roi da, cứ thế không ngừng quật vào thân thể của hắn.
- Đã là roi thứ 73, con đã biết lỗi của mình chưa Jeff?
1
Dù cả hai cánh tay của con trai đều đã rướm máu nhưng có vẻ như người cha này không hề lay động. Mỗi quất ngày một mạnh, chỉ chờ đến khi hắn chịu nói: "Biết lỗi rồi", ông sẽ ngưng. Jeff quỳ bên dưới cũng cứng đầu không kém, dù hai chân đã tê rần và đại não không ngừng tiếp nhận những đau nhói. Nhưng hắn cư nhiên không hề kêu la mà rất ngoan ngoãn chịu phạt, có lẽ hắn đã chai lì với hình phạt này rồi. Thiếu niên trán đầy mồ hôi chầm chậm ngước lên hỏi ba mình.
- Đã hơn 73 roi rồi, ba có chịu nghe tôi giải thích chưa?
Ông đã đánh đến mỏi cả hai tay mà thằng con này chẳng hề nhận ra một chút lỗi lầm, còn hỏi vặn lại ông đã chịu nghe hắn nói chưa. Trán nổi đầy gân xanh, ông quăng mạnh roi xuống sàn buông miệng quát tháo.
- Dù cho thằng nhóc kia có làm gì mày, mày với nó có xích mích chuyện gì, mà mày đánh nó trước vẫn là mày sai!
Ông gằn giọng chắc nịch, Jeff cười khẩy một cái khiến ông càng thêm sôi máu.
- Nó chẳng làm gì tôi cả, tôi thấy nó ngứa mắt thì tôi đánh. Thằng chó đó phải bị đánh một lần nó mới tởn, chứ để nó cứ tiếp tục dở thói thiếu gia đi ức hiếp người này người kia thật sự là tôi rất ngứa mắt...
Chát.
Một cái tát giáng thẳng xuống mặt hắn, Jeff loạng choạng chống tay xuống đất để cơ thể không bị ngã ngang.
- Nếu mày tiếp tục giữ thói ngông cuồng đó... thì đừng làm con tao nữa! Ở yên đây tự kiểm điểm lại bản thân đi.
Nói rồi ông rời đi, cánh cửa cũng được đóng mạnh lại kèm theo là tiếng khóa chốt cửa từ bên ngoài, hắn đã bị nhốt.
Đến khi cả căn phòng chỉ còn lại mình hắn, cả không gian tối om chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ dội vào. Jeff mệt mỏi lê tắm thân đau nhứt về giường, hắn cầm lấy di ảnh của mẹ nơi tủ đầu giường. Không còn dáng vẻ cứng rắn khi đứng trước mặt ba, giờ đây hắn trở nên vô cùng yếu đuối và rơi cả nước mắt.
- Con chưa từng muốn bản thân là con của ông ấy... mẹ đâu rồi mẹ ơi?!
Hắn ôm lấy di ảnh của mẹ mà khóc nức nở. Đây là dáng vẻ mà không ai có thể thấy được ngoài "mẹ" hắn.
Jeff phải nói là một thiếu gia từ khi sinh ra đã ở vạch đích, từ nhỏ hắn được cả ba và mẹ vô cùng cưng chiều. Thành tích học tập thì phải nói là vô cùng tốt, có thể nói Jeff chính là một thiên tài bẩm sinh. Năm lên 7 hắn đã có thể nói thành thạo tiếng Anh và tiếng Đức. Dù chỉ là học sinh cấp một nhưng đã biết kha khá kiến thức của cấp ba. Tưởng rằng tuổi thơ của thiên tài ấy sẽ mãi mãi tốt đẹp, nhưng mọi chuyện đã dần trở nên tệ đi khi hắn lên 10.
Năm đó ba hắn bắt đầu giao du với xã hội đen và cũng dần có chỗ đứng ở thế giới ngầm. Lúc này mẹ hắn ra sức ngăn cản ba hắn đi theo con đường sai trái nhưng chẳng thể làm được gì vì tham vọng lúc này của ba hắn là quá lớn. Càng ngày ông ta càng lún sâu hơn vào giới này, cả ba và mẹ hắn không ít lần cãi nhau và cho đến một ngày, khi sự kìm nén của người đàn ông đã đến giới hạn, ông đã đánh bà ngay trước mặt hắn. Sau cảnh tưởng đó hắn bị vú nuôi kéo lên phòng ngủ, ngay sáng hôm sau hắn vội vã chạy xuống nhà tìm bà. Nhưng cả căn nhà lúc này chỉ có gia nhân đi lại, nữ chủ nhân duy nhất hay ngồi ngay sofa uống trà giờ đây không còn nữa.
Quản gia bước đến đưa cho hắn