Edit: Tiểu Cầu Nhỏ
Lời nói vừa mang tính dụ hoặc lại trầm thấp mê người.
Giang Tình tức giận thân thể phập phồng, mà người đàn ông cao hớn trước mặt cũng muốn đè ép cô…
Trên người anh có mùi sữa tắm sạch sẽ, mắt đen nhìn chằm chằm đôi mắt cô, nhan sắc tuấn mĩ được che giấu thay vào một vẻ nguy hiểm.
Giang Tình theo bản năng muốn trốn, bước chân lui lại mấy cái, đến khi đụng vào sô pha, chân không đứng vững, cặp mông liền chễm chệ ngồi trên nệm sô pha, còn chưa kịp phản ứng, ngón tay thon dài của Trình Cảnh Ngôn đã nắm lấy cằm cô, nhẹ nhàng xoa…
Giang Tình chỉ cảm thấy chỗ đó như là phát hỏa.
Anh cong eo cúi đầu liền ngậm lấy môi cô, hơi thở nóng rực phun trên mặt cô, đang thở dốc đột nhiên trở nên thô nặng.
Anh cắn nhẹ vào cánh môi cô rồi nhả ra, ngay sau đó lại ngậm lấy nó.
Mang theo sự nguy hiểm.
Như là một con báo săn đói rả rời, chuyên chú nhìn vào con mồi, mà con mồi kia rất nhanh sẽ thành món ăn tuyệt vời nhất.
Nó chạy thoát không xong, giãy giụa cũng không được…
Giang Tình duỗi tay định đẩy Trình Cảnh Ngôn, giây tiếp theo đã bị anh nắm chặt rồi đè ở đỉnh đầu, cô tức giận đến môi run run, “Trình Cảnh Ngôn! Anh……”
Cô mắng to, muốn cản lại bước tiến của người đàn ông đó.
“...Khốn kiếp!”
Câu chửi cũng không hoàn chỉnh, do miệng đã bị chặn.
“Ưm……”
“Ngoan, để dành sức đợi lát nữa rồi kêu.” Một tay khác của Trình Cảnh Ngôn thăm dò vào trong quần áo cô, chỉ có một bàn tay nên không thể cởi nội y được, vì thế anh dùng sức kéo kéo, áo ngực cô mặc hình như có chút yếu ớt, dùng lực chút đã bị anh kéo xuống rồi.
Hai luồng vú không cam lòng bị trói buộc, bật nhảy ra, vừa lớn vừa mềm, nằm yên dưới lòng bàn tay anh.
“A…… Không cần……”
Ngón tay của Trình Cảnh Ngôn nắm lấy hai vú cao xinh của cô, đầu vú bởi vì hưng phấn đã đứng thẳng ở lòng bàn tay anh, lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ xát, khi đó cơ thể Giang Tình nhịn không được mà run rẩy, trong miệng phát ra tiếng khóc rên rỉ
Môi anh dời xuống, há mồm liền ngậm lấy bầu vú, đầu lưỡi liếm láp đánh vòng đầu vú.
Giang Tình mở miệng thở phì phò, sắc mặt ửng hồng, hốc mắt nước mắt rơi xuống, khóc lóc cầu anh, “Trình Cảnh Ngôn…… Không cần…… Anh như vậy sẽ chỉ làm tôi hận anh thêm thôi!”
Những lời này rõ ràng chứa lực sát thương, Giang Tình cảm giác được Trình Cảnh Ngôn đang ngậm đầu vú cô ngừng lại.
Cô rốt cuộc đã có thể thở dốc, nhưng giây tiếp theo lại nghe đến tiếng cười trầm thấp của Trình Cảnh Ngôn.
Trong tiếng cười còn có tia trào phúng.
“Hận?” Trình Cảnh Ngôn đè cô xuống sô pha, lột bỏ khăn tắm vây quanh ở bên hông.
Đôi mắt Giang Tình thoáng nhìn liền thấy được côn thịt thô to màu tím đen, quy đầu lớn mượt mà thẳng tắp hướng như về cô xin chào, giống một cây tre tre trường thương, thẳng đến chọc vào trái tim cô, Giang Tình sợ tới mức lông mi khẽ run, ngoại trừ khóc kêu thì phản kháng cũng đã quên.
Khi toàn bộ thân thể Trình Cảnh Ngôn phủ lên, căn dương vật nóng bỏng để trên người cô, độ ấm cuồn cuộn của nó không ngừng xuyên thấu qua da thịt truyền đến thần kinh não cô.
Thật lớn!
Nóng quá!
Nóng đến cả người cô một mảnh lửa đốt!
Đầu lưỡi anh chậm rãi bao lấy vành tai, liếm nó, một đường đi xuống, dọc theo cổ thiên nga của cô đi vào xương quai xanh, giọng nói khàn khàn gợi cảm, “Bây giờ em càng hận, đợi chút sẽ càng thích.”
Giang Tình rốt cuộc ý thức được tình thế phát triển có chút khống chế không được.
Lòng bàn tay của anh vô cùng linh hoạt, dễ như trở bàn tay mà xoa bóp vú cô, vừa khảy vừa