Edit: Tiểu Cầu Nhỏ
Ít tương tác thì sẽ dừng đăng khi nào tương tác ổn mới đăng nhe
Cuối chương có hướng dẫn đọc truyện trên wattpad không dính quảng cáo
_
__________
Giang Tình ăn cơm xong thì dọn dẹp hết.
Có sữa bò và thịt chiên là cô không ăn, thời tiết nóng, nên bọc màng lại rồi bỏ vào tủ lạnh, sau đó trở lại phòng ngủ lấy được cặp hồng nhạt của mình, mở ra tìm bên trong, lấy chìa khóa.
Cô ngạc nhiên nhướng mày.
Trình Cảnh Ngôn nói rất giữ lời đấy chứ, nếu không có xảy ra cái chuyện kia, và giữa hai người chỉ là quen biết bình thường, thì cô rất có hảo cảm tốt với anh.
Dù sao thì anh cũng là một người lính cứu hỏa khiến mọi người phải kính trọng.
Nhưng...Nếu không có anh...
Giang Tình thở ra một ngụm trọc khí, thay quần áo, mang cặp sách trên lưng, đứng ở sảnh liếc mắt một cái liền thấy được trên giá để đồ có trí chìa khóa cùng một xấp tiền, cô nhắm lại hai mắt, mở cửa đi ra ngoài.
Cô mím lại môi mỏng, nâng mắt nhìn về phía cửa nhà mình.
Đèn cảm ứng sáng lên.
Lùi ra sau, đèn tắt.
Bóng tối bao phủ lấy Giang Tình, trong đôi mắt kia chỉ toàn sự bi thương, cô nhìn cánh cửa đóng chặt lạnh băng, giống như đang đối mặt với sự lạnh nhạt của cha mẹ, cũng giống một viên đạn bắn thẳng vào trái tim đã vỡ nát.
Cô thở dài một tiếng, đi qua.
Đèn cảm ứng lại sáng, cô cầm chìa khóa mở cửa.
"Ca --"
Cô cố dùng sức xoay chuyển chìa khóa, nhưng nó lại đứng yên!
Giang Tình bỗng nhiên ngước mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, cảm xúc đau thương chợt bùng nổ... Trong đầu hiện lên một sự thật, cha mẹ cô đã thay khoá cửa!
Tại sao cha mẹ lại thay khóa cửa chứ!
Cảm giác sợ hãi không rõ đột nhiên sinh ra, cô biết cha mẹ không thích mình, nhưng chính mình đã vô cùng nỗ lực để bọn họ có thể thích cô dù chỉ một chút.
Nỗ lực bằng cách vùi đầu vào học, thành tích hàng năm đều số một số hai.
Cũng nỗ lực giúp mẹ chăm em trai, giúp làm việc nhà.
Giang Tình cứ tưởng bản thân đã được công nhận...
Nhưng hiện thực lại quá tàn nhẫn, nỗ lực của cô chỉ đổi lấy việc bị cha mẹ nhốt ở ngoài thế này.
Giang Tình trong giây lát dùng sức đánh vào cửa lớn, sau đó hét vào bên trong, cô muốn hỏi cái vì sao lại làm chuyện đó với cô!
"Mẹ ơi, cha ơi...... Cha mẹ, mở cửa cho con đi, mẹ ơi con sai rồi... Xin mọi người đừng vứt bỏ con......"
Hơn nửa đêm, toàn bộ hành lang đều tràn ngập tiếng la thê lương của Giang Tình.
Dì Khổng khoác lên một chiếc áo, đứng ở bậc giữa lầu hai nhìn lên trên, "Giang Tình? Giang Tình? Con sao vậy?"
Giang Tình chuyển mắt nhìn về phía bà, vẻ mặt giàn giụa nước mắt.
Đáng thương cực kỳ.
Dì Khổng nói: "Giang Tình, cha mẹ con không phải qua ở bên nhà bà nội con hai ngày rồi hả, bọn họ không nói cho con biết hả?"
"Đi nhà bà nội con?" Cô giật mình.
Dì Khổng gật đầu.
Giang Tình lúc này mới cảm giác được trên mặt một mảnh lạnh lẽo, đầu óc ong ong, dùng sức gật đầu nói: "À, bọn họ...... Bọn họ chắc sợ con học bận quá, nên đã quên...... Nói với con."
Giang Tình liều mạng tìm đại một cái cớ, mà khi nói ra cái cớ cô đều cảm thấy chột dạ.
Dì Khổng quan tâm hỏi: "Có phải không có chìa khóa đúng không? Lại đây, vào ở trong nhà dì, đêm nay cho con tá túc một đêm đó, ngày mai con qua chỗ bà nội lấy chìa khóa về."
Giang Tình như diều đứt dây, đau lòng đến không cách nào thở được, cô liếc mắt nhìn cánh cửa đang đóng chặt, lại nhìn dì Khồng, cuối cùng gật gật đầu.
"Dạ."
Giang Tình đi theo dì Khổng vào nhà.
Sau nửa đêm cô vẫn không tài nào ngủ được, vừa tới giờ là Giang Tình liền chào tạm biệt dì Khổng rồi đi tới trường học.
Chuyện của Giang Tình đã náo động cả một ngày, nháo đến toàn khối 12 đều biết, lúc Giang Tình bước vào trường đã bị người vây xem, tiếng nhỏ giọng nghị luận không lọt vào tai cô.
Tô Tuyết cách đó thật xa khi thấy bóng dáng Giang Tình, nhanh chóng chạy vội qua, câu lấy vai cô.
"Tới đi học sao bé cưng của tớ?"
Giang Tình nhàn nhạt mà "Ừ" một tiếng.
Tô Tuyết trông thấy cảm xúc của cô bạn mình không tốt, cho rằng cô vì những lời người đó nói mà khổ sở, vội vàng trấn an: "Đừng để những gì bọn họ nói ở trong lòng."
"Tớ biết rồi."
So với chuyện của Tần Kiệt thì Giang Tình càng để ý đến chuyện cha mẹ hơn.
Giang Tình vẫn luôn chăm chỉ học tập, sắp phải thi đại học rồi, có rất nhiều người vì nản nên đã buông lỏng, nhưng cô thì lại khác, ngày đêm làm đề, dường như rơi vào trạng thái điên cuồng vậy.
Gần đây do không có chỗ ở, nên phải tá túc trong nhà Tô Tuyết.
Tô Tuyết thấy Giang Tình như thế, biểu cảm hoảng hốt, cười nói với cô: "Đúng là cái danh học bá không đặt ngẫu nhiên mà, cậu học ghê như vậy, mấy người học dốt như tụi tớ phải làm sao bây giờ a?!"
Giang Tình nghe xong cười cho qua, tiếp tục chăm chú làm đề.
Một ngày thật sự trôi qua rất nhanh, chỉ còn 11 ngày đếm ngược sẽ tới lúc thi đại học.
Tiết ba buổi chiều là tiết thể dục, giáo viên thể dục trực tiếp cho các bạn học tự do hoạt động.
Thời tiết càng ngày càng nóng bức, Tô Tuyết và Giang Tình dựa vào lan can của sân thể dục lan can ăn kem.
Làn gió nhẹ thổi qua, ánh mặt trời xuyên qua lá cây rơi trên mặt đất, đôi mắt Giang Tình mờ mịt, ngẩng đầu lên nhìn, khó được có một ngày xả hơi như này.
Thoải mái quá đi mất.
Chỉ là, trong khoảng thời gian thoải mái như vậy luôn phải có người đánh vỡ.
Tần Kiệt ôm một cô nữ sinh đi chung với mấy tên con trai tiến lại gần đây.
Tô Tuyết nhìn thấy Tần Kiệt trước, khuỷu tay vội vàng chạm vào người Giang Tình, "...... Tình Tình."
Giang Tình theo ánh mắt Tô Tuyết nhìn lại, liền đối diện trong tầm ngắm của Tần Kiệt.
Giang Tình không nhúc nhích.
Nữ sinh bên cạnh Tần Kiệt, Giang Tình chưa thấy qua bao giờ, hiện tại cô ta đang nhìn chằm chằm Giang Tình, rồi cười khẽ một tiếng, trong giọng nói mang theo chế giễu, "Tần Kiệt, người này là bạn gái cũ của anh à?"
"Ừ."
Tần Kiệt thân mật câu lấy cổ nữ sinh, ở bên tai cô ta nhỏ giọng nói gì đó, chọc đến cô cười liên tục không ngừng.
Cô ta nói: "Mặt hàng như này mà cũng xứng để anh chơi hả trời?"
Giang Tình không cảm xúc liếc mắt nhìn nữ sinh.
Tô Tuyết nghe không nổi nữa, liền tiến lên che chắn trước mặt Giang Tình, nói: "Này Tần Kiệt, mấy người muốn làm cái gì?"
Một nam sinh bên Tần Kiệt thổi tiếng huýt sáo, "Nhìn thôi... Giang Tình à cậu cũng không còn trong trắng nữa, dù sao người khác cũng đã dùng qua, không để bụng có thêm nhiều người dùng nữa đúng không?"
Tô Tuyết tức giận cả gương mặt đỏ lên, "Tụi mày! Tụi mày đừng có mà nói bậy!"
Giang Tình một phen giữ chặt Tô Tuyết, mí mắt giật lên vài cái, nhìn cô ta, "Em là bạn gái mới của Tần Kiệt?"
"Thì sao?"
Giang Tình trong cổ họng tràn ra một tiếng cười khẽ, đầu lưỡi đỡ đỡ sau nha tào, cười nhạt nói: "Tốt nhất là em nên luôn là bảo bối trong lòng Tần Kiệt nha."
Nữ sinh kia không rõ cô đang nói gì hết, "Chị có ý gì?"
"Không có ý gì cả, chỉ là muốn nhắc nhở em gái đây một chút, lúc em và Tần Kiệt làm chuyện đó thì đừng để bị chụp được, đến một ngày nào đó em không còn là bảo bối trong lòng cậu ta, thì cô gái cậu ta thích nhất sẽ hất nước bẩn lên người em đấy, ảnh nude của em có khi được tung đầy trời. Đừng trách tình cũ như chị không nhắc em trước à."
Sắc mặt Tần Kiệt sau nghi nghe những lời đó liền thay đổi, "Giang Tình!"
Sắc mặt của cô nữ sinh kia cũng không đẹp là bao, đột nhiên tiến lên đẩy Giang Tình một cái, "Ai cần chị lo!"
Trong tay Giang Tình còn cầm cây kem chưa ăn xong, cứ như vậy bị cô ta đẩy, cây kem bỗng chốc nằm chiễm chễ trên ngực cô ......
Tô Tuyết vội vàng tiến lên, trừng mắt nhìn đám người Tần Kiệt, "Tần Kiệt, tụi mày phắn đi chỗ khác giùm tao!" Nói xong lại nhìn qua Giang Tình, hỏi: "Tình Tình, cậu có sao không?"
Kem vừa vặn chiếm một khối to, nhão dính dính khó chịu, Giang Tình cau mày cúi đầu nhìn ngực, dường như kem gặp nhiệt độ cơ thể cô nên đã tan một ít...
Đồ cô đang mặc là áo đồng phục màu xanh nhạt, ướt là có thể thấy một chút bên trong.
Tô Tuyết nhìn thấy liền nói: "Đi, đi tìm Lý Vi mượn đồ, rồi đến ký túc xá