Edit: Tiểu Cầu Nhỏ
Giang Tình đang hết sức trầm mặc.
Sau khi lên đỉnh, cô như được vớt ra khỏi mặt nước.
Trình Cảnh Ngôn ôm cô đặt trên bồn rửa tay, dùng khăn ướt giúp cô lau sạch hạ thể.
Động tác anh ôn nhu, quần áo nhăn đến không ra gì được anh cởi xuống dưới, áo ngực màu da lỏng lẻo treo ở ngực, không ngăn được hai luồng vú mềm mịn trắng tinh. Da thịt cô dường như rất mềm, anh chỉ cần thoáng dùng sức nhéo một chút, thì ngay chỗ đó sẽ để lại dấu hồng nhạt.
Tầm mắt của Trình Cảnh Ngôn u ám lạ thường khi đối diện với dấu ấn kia, yết hầu gợi cảm lăn lộn vài cái, đầu ngón tay chuyển qua trên áo ngực, giúp cô mặc vào.
Đây là lần đầu tiên Trình Cảnh Ngôn giúp một cô gái mặc đồ, nên động tác rõ ràng còn mới lạ, gài vài lần mới có thể gài xong hết bốn nấc áo ngực, trong lòng âm thầm phun tào, làm nhiều nấc như này có tác dụng gì vậy, xong anh lại nhớ đến lần trước, lúc đó Giang Tình cũng không gài lại nhanh được.
Anh giúp cô mặc đồ xong xuôi, thì đưa mắt nhìn bộ ngực, dường như nó không ngay ngắn, nên lại duỗi tay giúp cô sửa sang... Xúc cảm mềm mại thật khiến anh không muốn buông tay, đầu vú của Giang Tình đặc biệt đẹp, màu hồng nhạt, nhỏ nhỏ xinh xinh đẹp cực kỳ.
Sau khi hoàn tất, anh rút tay ra, lập tức, cặp vú run rẩy nhảy vào tầm nhìn anh.
Trình Cảnh Ngôn nuốt nước miếng, dương vật nửa mềm dưới thân lại nổi lên khô nóng.
Nhưng anh phải ép mình dời đi tầm mắt, bực bội cầm lấy áo thun, tròng lên cho Giang Tình...
Giang Tình cuối cùng cũng có phản ứng, quần lót ướt đẫm, lạnh lẽo dính vào nơi riêng tư, nhắc nhở cô vừa trải qua trận chiến vô cùng kịch liệt, giữa mày nhíu lại, trừng mắt Trình Cảnh Ngôn, "Trình Cảnh Ngôn, tôi hỏi anh một lần cuối, đến cuối cùng thì anh muốn! Cái! Gì!"
Cô tức giận rống lên, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, cảm xúc bùng nổ.
"Đều là tôi sai, lúc ấy đầu tôi bị úng nước nên mới add WeChat với anh! Anh cường bạo tôi, tôi cũng không muốn so đo, tôi đã từng nghĩ đến cảnh, nếu ngày ấy chúng ta không nói chuyện thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy......! Bây giờ tôi chỉ muốn tập trung học thôi, anh không thể để tôi an tâm mà thi sao? Còn có mười một ngày! Chỉ mười một ngày......"
Trình Cảnh Ngôn im lặng, hai tròng mắt sâu thẳm tối tăm không rõ, anh hé miệng nói: "Có thể."
Đôi mắt Giang Tình đối diện với tầm mắt anh, thật sự thì Trình Cảnh Ngôn có đôi mắt rất đẹp, con ngươi đen nhánh, thâm thúy quá mức nên rất dễ làm người khác chìm hãm vào nó, cô kiên định chớp mắt, "Thật sao?"
"Nhưng mà..."
"Cái gì?"
"Đêm nay qua nhà anh, anh muốn làm em để bù cho một tuần sắp tới, sau đó em có thể an tâm thi đại học rồi, anh xin hứa sẽ không chạm vào em." Cuối cùng, anh còn nghĩ nghĩ rồi thêm vào một câu, "Anh bảo đảm luôn đó."
Giang Tình trực tiếp nghẹn lại.
Vòng tới vòng lui, vụ này vẫn chưa thể giải quyết triệt để!
"Trình Cảnh Ngôn, bộ tinh trùng bay thẳng lên não của anh rồi hả!"
Trình Cảnh Ngôn hơi khom người xuống, gương mặt tuấn mỹ tràn ngập áp bách, môi gợi cảm cong lên ý cưỡi, "Chuyện này không phải em tự xác nhận rồi sao?"
Giang Tình: "......"
Má cái thằng cha này!
"Thế nào? Hử?" Giọng anh trầm thấp, mang theo chút tà khí, xuyên qua màng tai nện thẳng vào lòng cô.
"Nếu tôi không đồng ý thì sao?"
"Không đáp ứng thì ngay tại đây làm một hiệp nữa, hôm nay sẽ tận lực phục vụ tiểu thư." Anh vừa dứt lời thì hai tay lại bắt đầu có ý cởi lưng quần, Giang Tình sợ tới mức lui về sau tìm chỗ trốn, lưng dính vào gương trang điểm.
Lời này mà cũng nói được hả?
Trình Cảnh Ngôn, anh không còn mặt mũi nữa hả?
Rốt cuộc ai mới là người lợi hại vậy?
"Được, tôi đồng ý với anh." Giang Tình cảm thấy cô giống một người nô tì phải chịu đựng khuất nhục, và cái tên hoàng đế ác ma kia chính là người lỗ mãng bóc lột, sau đó ép cô nếu muốn yên ổn thì phải ký hiệp ước không bình đẳng.
Trong lòng bị ép bức tới cực hạn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cũng không biết là của dư âm trận chiến vừa rồi hay là tức giận.
Cô hơi hạ mí mắt, lại lần nữa xốc