Edit: Tiểu Cầu Nhỏ
Buổi tối mẹ Giang chuẩn bị một bàn đồ ăn.
Từ lúc bắt đầu ăn chú của Giang Tình cứ nói về những người bạn của vợ ông ta, nhà ai có tiền, nhà ai tốt cỡ nào… Giang Tình gả qua đó cực kì thoải mái, ba mẹ Giang nghe mà động lòng, ánh mắt hay nhó trên người Giang Tình.
Lúc cô còn nhỏ, ông ta hay nói: Mai sau con bé sẽ làm được việc đây…
Sau khi cô lớn, ông ta như một người cha già mà nói: Ai ya, Tình Tình cao rất nhiều a, không lâu là có thể đi lấy chồng rồi…
Bây giờ ……
Chậc chậc
Ý của ông ta là luôn khuyên cô lấy chồng, sính lễ của người ta thì cũng dâng cho nhà cô, chứ có phải cho ông ta à mà cứ luôn khuyên này khuyên nọ thế?
Giang Tình tùy tiện ăn vài đũa, không thể nghe nữa, bỗng nhiên đứng lên, lực khá mạnh nên ghế dựa bị cô đẩy ra vang lên một tiếng chói tai.
Ba người kia đang nói chuyện vui vẻ thì bỗng chốc ngừng lại, đồng thời nhìn qua cô.
Mẹ Giang ghét bỏ trừng mắt nhìn cô một cái, “Giang Tình, con làm cái gì vậy hả?”
Giang Tình nhìn về Giang mẹ và chú, “Ba, mẹ, chú, mọi người ăn tiếp đi, con về phòng đây ạ.”
Nói xong liền quay về phòng.
Ngay lập tức liền truyền đến tiếng quát mắng của mẹ Giang, “Nhìn cái thái độ của nó đi, gả sớm đi cho tốt lành, trời ạ, tôi sinh ra đứa con gì thế này.”
“Phanh ——”
Cửa phòng đóng lại, cắt đứt hết tiếng hét bên ngoài.
Giang Tình thở ra một ngụm trọc khí, ngồi vào bàn học, mở cặp lấy mấy quyển đề ra bắt đầu làm.
Làm đề khiến cô vui sướng, điểm càng cao cô sẽ càng xua đi phiền muộn.
Bên ngoài thường thường truyền đến liêu đến cao hứng tiếng cười.
Trong lòng Giang Tình xẹt qua một dự cảm không lành.
Đã là tám giờ, cũng không biết khi nào bọn họ mới có thể kết thúc, trời bên ngoài cửa sổ đã sớm tối thui, đèn đường trong tiểu khu đã hỏng nhiều lần rồi, nhưng lần này thời gian hư dài nhất, người quản lý cũng không cho ai đến sửa chữa.
Một vài lúc sẽ vang lên tiếng chó sủa.
Đột nhiên, cửa sổ bị ai đó chuyển động.
Giang Tình kinh ngạc, chòm người ra nhìn, nhan sắc tuấn lãng của Trình Cảnh Ngôn liền đập vào mắt cô, hai tay anh chống trên cửa sổ, chân dài nhấc lên, một phát nhảy vọt vào.
Giang Tình hoảng sợ la lên, “A!”
Chợt nhớ ra phòng cô cách âm không tốt, nên vội vàng che kín miệng.
Hên là bên ngoài đang nói chuyện rôm rả, không ai chú ý tới căn phòng nhỏ ở cuối.
Trong mắt Giang Tình chứa đầy kinh ngạc, hai bên quai hàm tức giận phình lên, mày đẹp nhăn đến có thể kẹp chết một con ruồi bọ, cô đè thấp giọng quát: “Trình Cảnh Ngôn! Anh quên lời tôi nói rồi phải không? Anh mà dám bước vào phòng, tôi sẽ gửi hết mấy bức ảnh đó!”
Giang Tình nôn nóng duỗi tay lấy điện thoại, nhưng tốc độ của Trình Cảnh Ngôn nhanh hơn cô nhiều.
Trình Cảnh Ngôn duỗi tay liền ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, mang theo cơ thể của cô chuyển động, Giang Tình chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, người đã nằm ngã xuống cái giường nhỏ.
Thân hình cao lớn của Trình Cảnh Ngôn cũng đè xuống người cô.
Cái giường nhỏ dường như đang phản đối lại trọng lượng của hai người, nó phát ra tiếng “Kẽo kẹt” lớn.
Trình Cảnh Ngôn từ phòng bên kia mà chui vào đây cũng xem như người đã trải qua cuộc vận động rồi, trên người độ ấm hơi cao, tóc ở hai bên thái dương có chút ướt, năm ngón tay kiên quyết chui vào trong quần áo Giang Tình, mò dọc theo đường eo, lòng bàn tay nóng bừng kia khiến cơ thể nhạy cảm giật lên.
Người của Trình Cảnh Ngôn vô cùng nặng, ép tới cô sắp thở không thông rồi.
Giang Tình thở phì phò, tức giận trừng mắt nhìn anh, “Trình Cảnh Ngôn… Tôi có ảnh khỏa thân của anh đấy!”
Trời đất ơi, cô sợ muốn chết…
Bất kể là ai tiếng vào phòng, cô cũng chết chắc rồi!
Đôi mắt tinh vi Trình Cảnh Ngôn thấy rõ khuôn mặt nhỏ của cô chứa đầy hoảng sợ, khóe môi gợi lên nụ cười như có như không, kề vào sát tai cô, chậm rãi nói: “Em thử đoán xem, em gửi ảnh của anh đi nhanh hơn, hay anh làm em rên ra tiếng nhanh hơn. Đừng quên là…Ba mẹ của em vẫn còn ngoài cửa.”
Năm ngón tay của anh dễ dàng cầm lấy bầu ngực bị áo ngực bao lấy, cách lớp áo xoa bóp, ngay sau đó đẩy nó lên trên, hai luồng vú từ trong nhảy thẳng ra, bàn tay anh ngay lập tức bắt lấy, dùng sức nắn bóp chúng nó thành các loại hình dạng, mặt trong ngón tay cái từng chút một cọ lấy đầu vú cô.
Giang Tình cắn môi nức nở một tiếng, “Trình Cảnh Ngôn… Đừng…”
“Thời gian cấp bách, một ngày một lần, bỏ lần ở trong ký túc xá thì chúng ta còn sáu lần phải làm.” Trình Cảnh Ngôn nói một câu đơn giản rồi cởi sạch áo và nội y của Giang Tình ra, anh thở hổn hển liếm hôn vành tai, cổ, trượt xuống, hai bàn tay to ép vú lại với nhau, rồi há to miệng ngậm lấy một bên vú, dùng sức liếm mút nó, vài giây lại nhảy sang bên còn lại, nhớ miếng ấm áp dính đầy trên đầu vú, anh ăn vào trong miệng rồi lại nhổ ra, núm vú bởi vì được đầu lưỡi cọ xát kích thích mà nhô lên.
Hơi thở ấm nóng của anh