Edit: Tiểu Cầu Nhỏ
“Giang Tình!”
Trình Cảnh Ngôn tức giận đến tái cả mặt rồi, chỉ đành trơ mắt bé yêu tinh kia nở nụ cười chói mắt, xong quải cặp sách quay ra cửa đi.
Em ấy dám để mình trần trụi cột ở phòng khách, sau đó…
Mặc kệ mình!
Cái đầu nhỏ của em ấy rốt cuộc đang giấu cái gì trong đấy.
Chuyện này chắc chắn được em ấy nghĩ ra từ buổi chiều, cái gì mà chơi kích thích chứ. Hoàn toàn nằm trong kế hoạch của em rồi cô gái nhỏ!
Trình Cảnh Ngôn tức giận cực độ, trong đầu anh cứ nổ ong ong mãi, “Tình Tình, thả anh ra! Nếu không……”
Giang Tình đang đặt tay lên then cửa, nghe vậy, đôi mắt đen liền chuyển hướng nhìn gương mặt soái khí giận đến vặn vẹo, tâm tình không quá tốt.
Trình Cảnh Ngôn, không nghĩ tới sẽ có lúc anh bị ăn hành đúng không
Nếu không?
Nếu không thì sao?
Giang Tình cực kỳ chán ghét những người uy hiếp mình!
Thả thằng cha này ra để ổng năm lần bảy lượt uy hiếp cô tiếp à! Mơ đi.
Đã bị trói chặt mà cũng không nói một câu gì nhẹ nhàng!
Thật quá đáng giận!
Tay nắm then cửa của Giang Tình đột nhiên buông xuống, thả cặp sách xuống, bước vài bước đến trước mặt Trình Cảnh Ngôn, ngồi xổm xuống.
Cặp mặt đem ngồm của Trình Cảnh Ngôn hơi sáng lên, vội vàng kêu: “Tình Tình…”
“Trình Cảnh Ngôn, tôi đột nhiên nhớ tới còn có chuyện mình chưa làm xong.”
“……”
“Tôi vừa mới đánh anh……” Giang Tình liếc nhìn dương vật vẫn đang kiêu ngạo dựng đứng kia, cái cây gậy này tuy bị cô đánh, nhưng dường như nó càng hưng phấn hơn thì phải, quy đầu trướng đến đỏ bừng, lỗ nhỏ tiết ra nhiều dịch nhầy, cô đứng cách anh không xa, nên có thể ngửi được mùi tanh nồng thoang thoảng trong không khí…
Giang Tình đảo mắt, tiếp tục nói: “Tôi cá chắc sợi dây này sẽ không thể trói anh cả một đời, khi nào anh cởi dây được chắc chắn tôi sẽ gặp họa! Có lẽ……
Anh sẽ chui từ cửa sổ vào phòng tôi, dù sao thì lần trước, lúc anh giúp tôi lấy cặp sách thì chắc hẳn anh đã biết hết phòng tôi thế nào, thế nên 100000000% tôi sẽ gặp họa…”
Trình Cảnh Ngôn chuyên chú nghe cô gái nhỏ phân tích, trong cổ họng tràn ra tiếng a nhẹ nhàng, giống như đang chê cười.
Đầu nhỏ của em ấy vẫn còn bình tĩnh, phân tích rất chuẩn xác.
Giờ phút này trong nội tâm anh chỉ có một ý tưởng, ý tưởng đó bay loạn vèo vèo trong đầu anh.
Đó là muốn làm em ấy đến khóc…
Anh muốn cô cất giọng mềm mại xin tha…
“Cho nên, vì tránh cho chuyện như này xảy ra……” Giang Tình lấy ra điện thoại, mở khóa rồi click mở camera, điều chỉnh máy ảnh, “Trình Cảnh Ngôn, anh gợi cảm như thế này… Lại còn hùng vĩ… Sừng sững không ngã……”
Giang Tình lẩm bẩm mà nói vài cái hình dung từ, “Hừmmm…… Anh chàng vững vàng như núi, tôi phải chụp cho anh một bức thật đẹp mới được. Nếu anh dám chui vào cửa sổ nhà tôi, tôi sẽ gửi ảnh này cho cấp trên, đồng nghiệp…… Tôi tin chắc rằng bọn họ sẽ rất bất ngờ…”
Nói xong, cô liền nhấn chụp liên tục.
Sau đó thay đổi góc độ, chụp thêm vài tấm.
Mỗi một tấm ảnh đều đặc biệt đặc sắc…
Một người đàn ông điển trai bị trói, một cây gậy thịt dựng đứng, dưới ánh đèn nhàn nhạt……
Tạo thành một bức ảnh tuyệt mỹ, khiến tâm tình Giang Tình có chút hưng phấn, sự buồn bực tràn đầy trong lòng cô ngay thời khắc này đã tiêu tán hết, giống như là trong không khí hơi nước bị ánh mặt trời một chiếu đều bốc hơi…
Cơ ngực của Trình Cảnh Ngôn phập phồng kịch liệt, cho thấy rõ anh đang tức giận đến mức nào.
Giang Tình chụp ảnh xong liền cất điện thoại, vô cùng cao hứng quải lên cặp sách thảnh thơi ra cửa.
Ảnh khỏa thân đã nằm trong tay, cô còn sợ gì chứ?
“Bang ——”
Cửa lớn đóng sầm lại.
Trong phòng chợt khôi phục vẻ yên tĩnh.
Giang Tình vừa đi, cảm xúc của Trình Cảnh Ngôn tức khắc lẫn lộn, vui có mà tức cũng có.
Khóe môi câu lên ý cười, cách vài giây lại ngây ngốc mừng rỡ cười hai tiếng.
Một thân Trình Cảnh Ngôn cô đơn ngồi trong phòng khách, anh há miệng thở dốc, nhằm muốn ổn định lại trái tim đang đập loạn của mình, 28 năm qua, đây là lần đầu anh thua dưới một cô bé đấy, ngẫm lại đều thấy không còn tí mặt mũi nào nữa.
Anh cúi người xoay cổ tay, ngón tay bắt đầu vuốt ve nút thắt trên ghế ghế trên chân bế tắc, linh hoạt mà cởi bỏ.
Thật ra ngay khi cô nói muốn chơi dây thừng thì anh cũng đã đoán ra được tâm tư này, từ lúc bắt đầu anh muốn cho cô chơi đã.
Vì bản thân anh mặc kệ nên mới có thể xảy ra chuyện này.
Nhưng mà, thật sự anh không nghĩ tới bé con của anh dễ ngại ngùng, xấu hổ vậy mà lại dám đánh…… Dương vật anh.
Ah~
Thật ra không phải đau đến không chịu được, nói như thế nào nhở, là kiểu cảm giác vô cùng kích thích…
Chậc.
Trình Cảnh Ngôn kiên nhẫn cởi dây