Định đăng chap này từ hôm qua để bù lại mấy hôm nghỉ nhưng mà buồn ngủ, chịu không nổi nên giờ mới đăng!!!! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
.
.
.
.
Địa điểm do Pete chọn, là một nhà hàng Nhật mà hắn hay tới, cũng không xa nhà mấy. Vốn dĩ định đi tới đó cùng Vegas nhưng kết quả người ta có một cuộc họp buổi chiều nên chỉ có thể tách nhau ra.
Pete đến sớm nhất, đỗ xe rồi đi vào trong tiệm chờ. Thân phận của Vegas đặc biệt, Pete không muốn ông bị bàn tán nên chọn một phòng riêng kín đáo.
Hắn ngồi xuống xem thực đơn, nhân viên nhà hàng đứng ở bên cạnh giới thiệu cho hắn. Pete rất quen thuộc với đồ ăn trong tiệm nên xem một lúc thì bắt đầu chọn món, đột nhiên điện thoại đổ chuông.
"Alo, anh Pete à?" Là giọng của Tawan, "Anh tới rồi à? Có thể ra đón tôi được không, tôi không tìm thấy nhà hàng."
Nhà hàng này không nằm ở mặt đường to, địa điểm hiển thị trên bản đồ cũng không rõ ràng lắm, lần đầu tiên Pete đến đây cũng là do người khác dẫn tới. Hắn giơ tay ý bảo "Chờ một lát" với nhân viên nhà hàng rồi vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài.
"Được, cậu đợi trên đường chính của đường Văn Hoa đi," Pete nói, "Tôi sẽ ra."
Pete đi bộ 300m từ lối rẽ tới đường Văn Hoa, quả nhiên trông thấy chiếc siêu xe Lamborghini màu vàng bóng bẩy của Tawan đỗ ở ven đường. Xung quanh mọi người nhao nhao nhìn ngó, thế nhưng nhân vật chính thì hoàn toàn không nhận ra, tay cầm điếu thuốc gác lên cửa sổ xe, vô cùng thản nhiên.
Học lên tiến sĩ thì sao chứ, bản chất vẫn là tên đỏm dáng.
Pete thở dài trong lòng, lười đi tới phía trước bèn gọi điện cho Tawan: "Đừng làm màu nữa, tôi đang đứng ở ngã tư đây, cậu đi tới đây ở dưới có bãi đỗ xe."
Tawan "Hầy" một tiếng, lái xe tới. Pete chỉ cho anh ta bảng chỉ dẫn đỗ xe, rồi nhìn mấy nhân viên vội vội vàng vàng hỏi anh ta có muốn chăng dây bảo vệ không.
Sau một hồi ồn ào thì cuối cùng xe cũng đỗ xong. Tawan đi ra khỏi bãi đỗ xe, tháo kính râm xuống dang hai tay ôm Pete: "Anh Pete"
"Chú ý chút đi." Pete nói lời ngay thẳng đẩy anh ta ra, "Lát nữa chồng tôi tới cậu bớt bớt cho tôi. Lần trước vụ kia của cậu làm tôi ăn hành hơi nhiều đấy."
"Hả?" Suýt chút nữa Tawan sặc nước bọt,
"Anh vừa mới gọi là gì cơ?!"
"Chồng tôi." Pete nhướng mày, "Có ý kiến?"
"...... Đệch." Tawan sờ sờ mũi, "Anh uống nhầm thuốc đúng không?" Vừa dứt lời đã hăng hái nói, "Tôi rất muốn xem người đó xinh đẹp như thế nào! Tôi ở bên anh mấy năm mà anh chẳng hề động lòng làm hiện giờ tôi vô cùng tự ti, hôm qua còn phải dạo một vòng quanh quán bar, đến khi có mấy tên 1 nịnh nọt muốn châm thuốc cho tôi thì tôi mới yên tâm."
"Lẳng lơ chết cậu đi." Pete mắng anh ta.
Pete biết rõ Tawan vẫn đang hiểu lầm vị trí của hắn trong mối quan hệ này nhưng lại không nói ra. Rõ ràng hắn có ý muốn chơi xấu, hắn muốn xem Tawan sẽ sốc như thế nào khi lát nữa nhìn thấy Vegas.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào tiệm, vừa vào cửa thì điện thoại từ Vegas gọi đến: "Phòng nào?"
"Em đang ở cửa," Pete dứt lời thì ngừng bước quay ra,"Anh đến đi, em chờ anh.
Tawan biết hắn đang nói chuyện điện thoại với "chồng" hắn nên không muốn đi vào trước, mà kích động nhất quyết đòi đi theo. Pete đi vội ra cửa, cũng chẳng còn cách nào đành phải để anh ta đi cùng.
Trước cửa, một chiếc Toyota Crown 12 màu đen tuyền đỗ lại, chưa tắt máy, bộ dạng rất đơn giản.
Pete hiểu ngay là Vegas đi thẳng tới đây từ chỗ họp, đây chắc chắn là xe công vụ chuyên dùng của Bí thư Thành ủy.
Nhưng điều mà Tawan nghĩ thì lại khác hoàn toàn, anh ta "Ôi đệch" một tiếng rồi nói nhỏ:
"Chồng anh cũng nghèo quá nhỉ? Giá xuất xưởng của chiếc xe này có được ba trăm nghìn không?" Pete mặc kệ anh ta.
Tài xế bước xuống từ chỗ ghế lái rồi vòng ra ghế sau phía bên phải mở cửa, sau đó giơ tay che phần nóc xe,nhỏ giọng cung kính nói cái gì đó.
Một đôi chân dài chắc khỏe bước ra, đi một đôi giày da sáng bóng, toàn thân mặc một bộ com lê đen không dính một hạt bụi. Cà vạt màu đỏ sậm thắt ngay ngắn trên cổ, bờ vai rộng, dáng đứng thẳng tắp, khắp người tỏa ra khí chất của một người có địa vị chững chạc.
Người đàn ông ước chừng phải cao 1m85, đường nét cương nghị, hốc mắt sâu, mũi cao thẳng, khi siết chặt hàm sẽ hiện ra một đường mượt mà.
Pete được nhìn mỗi ngày nhưng vẫn bị kinh ngạc trước hình ảnh ấy, trái tim đập thình thịch, còn Tawan ở bên cạnh thì đã ngớ người hoàn toàn, nói năng lắp bắp: ......... Đẹp trai vãi......."
Vegas đã trông thấy bọn họ, ông quay đầu nói mấy câu với tài xế rồi bước nhanh về phía hai người.
Ở bên ngoài không tiện quá thân mật nên Pete chỉ cười cười xoa xoa ngón tay ông, sau đó buông ra rồi giới thiệu với ông: "Tawan." Lại quay sang Tawan nói, "Người đàn ông của tôi, Vegas."
Vegas gật đầu, chủ động vươn tay: "Chào cậu."
Tawan ngửa đầu nhìn gương mặt kia gần như nói không nên lời, vành tai đỏ ửng, bối rối vươn tay ra bắt tay chóng vánh: "À..... chào ngài.!"
Bàn tay của người đàn ông khô ráp dày rộng, lúc bắt tay rất mạnh mẽ, mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng áp bức. Tawan cũng không hiểu tại sao mình lại sử dụng kính ngữ, chỉ bất chợt cảm thấy không biết phải để tay chân như thế nào, quả thật giống như một thằng nhóc đang ở tuổi dậy thì.
Trong bữa ăn chủ yếu là Pete nói chuyện, Vegas hầu như không lên tiếng mà chỉ nghe hắn nói, còn Tawan thì cũng im lặng khác thường. Pete nhìn anh ta mấy lần nhưng đều thấy anh ta mất tập trung, bèn nhắc nhở:
"Tawan, cậu bóp nhiều mù tạt quá kìa."
"À ngại quá." Tawan lấy lại tinh thần, quả nhiên trông thấy trên miếng cá hồi chất đầy mù tạt, đành phải ném lại vào đĩa rồi gắp một miếng khác.
Vegas gắp một con tôm cho Pete, sau đó khẽ nói: "Tôi đi toilet."
Pete nói được.
Khi người đi rồi, cuối cùng Tawan cũng mở miệng: "Pete, anh quen biết anh Vegas như thế nào vậy?"
"Gọi chú." Pete cắn một miếng sushi, "Ông ấy bốn mươi ba."
"..... Thật sự là không nhận ra." Tawan lẩm bẩm,
"Đệch, phong độ thật, đúng là cực phẩm, tôi ở nước ngoài cũng chưa từng gặp ai hoàn hảo