Pete tan làm sớm hơn nửa tiếng, lái xe tới một con ngõ trên phố Văn Đường mua một phần ngó sen nhồi nếp, sau đó đi ngang qua cửa hàng hoa dưới tầng lại mua một bó bách hợp, rồi một tay xách đồ ăn một tay ôm hoa đi vào khu tập thể, ánh mắt của các bác trai bác gái đều nhìn về phía hắn.
Mấy năm trước mỗi lần Pete tới đây thật đúng là thảm họa, hầu như lần nào cũng bị các cô các bác nhiệt tình kéo tới hỏi này hỏi nọ, nào là có người yêu chưa, thích người như thế nào, thấy cháu gái dì xinh không, hỏi cho Pete quay cuồng cả đầu. May mắn là sau đó biết tin hắn kết hôn thì các cô bác này mới than thở hậm hực từ bỏ.
Pete đi thẳng lên tầng, khu tập thể này đã xây được hai mươi mấy năm, hành lang chật chội ẩm thấp nhưng cũng còn coi như được quét tước sạch sẽ. Trong góc có mấy chậu cây xanh mướt, phiến lá ướt rượt, rõ ràng là vừa được chăm sóc cẩn thận xong. Pete biết mấy thứ này là kiệt tác của bà Lie rồi cười cười giơ tay gõ cửa.
"Pete tới rồi à?" Người mở cửa là Nine, ông mặc một bộ đồ ngủ trông trạng thái rất có tinh thần, "Mau vào đi, Lie làm rất nhiều món cháu thích."
"Ồ." Pete cười tít mắt đi vào trong, đặt đồ lên bàn còn hoa thì đưa cho Nine, rồi nhìn ông cẩn thận cắm vào bình hoa, "Chú, có phải chú gầy đi không vậy?"
"Đúng là gầy một chút." Nine cúi người rót nước cho hắn, Pete vội vàng đứng lên nhận lấy, "Dạo trước quá lười biếng, buổi tối ăn xong là lại nằm ì trên sô pha xem TV, bị mẹ cháu nhắc mãi mới đành ra ngoài tản bộ cùng bà ấy gần một tháng."
Đang nói thì Lie từ phòng bếp đi ra, trên tay bưng đĩa đậu que xào thịt, nói nhẹ: "Đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm."
"Vâng." Pete cười trả lời.
Sau khi ba người dùng cơm xong, Nine đi rửa bát rồi chủ động nói ra ngoài dạo bộ một vòng: "Hai người cũng hơn một tháng không gặp nhau rồi, có gì cứ trò chuyện đi, anh ra ngoài đi dạo."
Hơn nửa đêm Pete nhắn tin nói muốn ăn cơm với Lie, chắc chắn là có chuyện riêng tư cần nói. Từ trước đến nay Nine luôn rất biết chăm sóc người khác nên đương nhiên lúc này sẽ không ở lại cản trở.
Lie múc cho Pete một bát chè cẩu kỷ nấm tuyết, rồi lau lớp mồ hôi mỏng bên thái dương giúp hắn: "Gần đây con thế nào?"
"Rất ổn ạ." Pete nhấp một ngụm, vừa ngọt vừa thơm, không khác gì so với hương vị lúc còn nhỏ, "Mẹ, tay nghề nấu ăn của mẹ đúng là càng ngày càng cao."
"Thích ăn thì thường xuyên đến đây đi." Lie quan sát hắn, "Nhìn sắc mặt con thì đúng là không tệ, có vẻ như nhiều thêm chút thịt."
Pete cười khẽ, suy nghĩ trong chốc lát rồi mở miệng nói: "Bạn trai của con nấu ăn cũng rất ngon."
Lie biết đây là Pete đang dẫn dắt vào chủ đề chính hôm nay muốn nói nên bà hơi ngồi thẳng lưng lên, tập trung nhìn hắn: "Là Mark sao?"
Sau khi Lie biết Santra dùng hôn nhân của Pete để đạt được lợi ích thì hiếm khi lại nổi giận một lần. Bà luôn là người theo trường phái lý tưởng, sau khi kết hôn vì không thể chịu nổi cung cách trong mắt chỉ có tiền của Santra mà dứt khoát ly hôn, không cần một phân tiền của ông ta. Năm ấy Pete mới chỉ 6 tuổi, Lie muốn dẫn hắn đi nhưng cuối cùng quyền nuôi dưỡng vẫn được phán quyết cho Santra. Lie làm việc theo cảm tính, cũng biết bản thân bỏ đi đã khiến sự trưởng thành của Pete thiếu hụt đi nhiều điều nên trong lòng luôn áy náy với hắn.
Bà hy vọng Pete có thể giống như bà sống tự do tự tại, nên đối với việc Santra sử dụng hôn nhân đại sự của con trai như một quân cờ thì vừa căm hận vừa tức tối.
Lúc trước Pete đã phải động viên bà rất lâu, cũng nói với bà là mình và Mark chỉ là đóng kịch, không ai làm phiền ai, không tạo thành trói buộc với hắn, bấy giờ mới làm Lie yên tâm.
Pete trầm mặt xuống, khẽ lắc đầu: "Không phải ạ."
Lie không hỏi tiếp nhưng vẻ mặt vẫn dịu dàng. Trong phòng ăn chỉ mở một ngọn đèn, phản chiếu lên ánh mắt sáng ngời bao dung của bà. Thật ra ngoại hình của Pete giống Lie nhiều hơn, đặc biệt là cặp mắt kia, tựa như lúc nào cũng ẩn chứa tình ý. Bà cứ như vậy, lẳng lặng ngồi đó, hai tay giao nhau đặt trên bàn, đó là tư thế chăm chú lắng nghe, cổ vũ Pete nói tiếp.
"Người đó... Lớn tuổi hơn con nhiều." Pete thở ra một hơi, ánh mắt lại không hề né tránh mà rất nghiêm túc nhìn bà, "Ông ấy năm nay đã 43 tuổi." Ánh mắt của Lie khẽ lay động.
"Ngoài ra," Pete nhắm mắt lại, cắn răng một cái rồi nói, "Ông ấy tên là Vegas, là...... ba của Mark."
Một khoảng im lặng nằm trong dự đoán nhưng vẫn khó trải qua. Lie cầm chiếc thìa, cúi đầu từ từ khuấy chè trong bát.
Bà không nói gì mà Pete cũng chẳng lên tiếng, nhẫn tâm để Lie đối diện trực tiếp với lời của mình, đợi bà phá vỡ bế tắc.
Tiếng động nho nhỏ phát ra từ kim đồng hồ treo tường trong phòng được khuếch đại vô hạn, gương mặt Pete vẫn bình thản nhưng bàn tay đặt dưới mặt bàn lại nắm chặt thành nắm đấm, toàn thân căng cứng đến cực hạn.
"Con thích ông ấy sao?" Lie không để khoảng trống quá lâu mà nhìn chằm chằm Pete lặp lại câu hỏi, "Rất thích chứ?"
"Rất thích ạ." Pete nói quả quyết, gật đầu không hề do dự, "Thứ cảm giác ấy chính là —— con thuộc về ông ấy. Dù qua mười năm, hai mươi năm, bất kể là bao lâu thì con đều muốn trải qua cùng ông ấy." Vậy mà Lie lại cười.
Bà vươn tay, nắm lấy cánh tay Pete rồi bóp nhẹ một cái: "Vậy là đủ rồi."
Trong nụ cười dịu dàng ấy, Pete lập tức đọc ra được ý sau lời nói của Lie. Mặc dù Lie luôn rất cởi mở nhưng sự dễ dàng chấp nhận không chút lung lay ấy vẫn nằm ngoài dự đoán của Pete. Thậm chí không có một câu nghi ngờ, một câu dặn dò, một câu cảnh cáo, Lie cứ như vậy mà tán thành tình yêu của hắn, vượt qua tuổi tác, luân lý, thoát ra khỏi thế tục, cùng điên với hắn, cùng bất chấp tất cả.
"Mẹ." Pete hơi kích động, đứng lên cho Lie một cái ôm, "Cảm ơn mẹ
"Pete à, cũng cảm ơn con đã nói cho mẹ biết." Lie giơ tay lên khiến cái ôm chặt hơn. Tuy rằng đang cười nhưng đôi mắt lại khế ửng đỏ, "Mẹ rất vui vì con quan tâm đến ý kiến của mẹ, con mong có được sự chúc phúc thì mẹ không thể khiến con thất vọng."
Lúc Pete về đến nhà thì Vegas đang ngồi trên sô pha xem báo.
Pete sải bước thật rộng đi tới, không thèm nói lý mà giật món đồ trên tay ông ném sang một bên rồi ngồi lên đùi ôm lấy cổ ông.
Vegas vỗ vỗ lưng hắn, thấy hắn không nói không rằng thì mới nhận ra Pete khác thường, bèn xoa cổ hắn, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Pete vẫn không nói năng gì mà chỉ nhìn Vegas như vậy, hai bàn tay ôm mặt ông, áp đến gần rồi hôn ông. Pete không muốn nói thì đương nhiên Vegas sẽ không chủ động hỏi, cứ để mặc hắn im lặng hôn mình, chuyên chú, dịu dàng. Hai chiếc lưỡi chạm nhẹ vào nhau, không tiến thêm một bước dây dưa, cũng không có âm thanh thừa thãi, lặng yên hôn môi, ngược lại càng tăng thêm vài phần thân mật.
Pete dựa vào cọ chóp mũi lên mặt Vegas, giật giật eo khiến thân dưới đã cương cứng đập lên bụng dưới của