Chơi điên quá rốt cuộc cũng gặp báo ứng, ngày hôm sau vừa tỉnh dậy là Pete đã hắt xì mấy cái liên tục. Vegas bưng nước đưa thuốc cho hắn, thấy hắn ăn xong định đi thì vẫn không yên tâm, bèn bảo Pete xin nghỉ ở nhà.
Pete luôn có sức khỏe rất tốt, nào xem chút bệnh vặt này ra gì nên không nghe lời Vegas, đi thẳng tới công ty.
Ai ngờ đến buổi chiều lại sốt, nhiệt độ không cao lắm nhưng đầu càng lúc càng đau, dạ dày trào lên từng trận buồn nôn. Lần này hắn không cố ra vẻ nữa, ngoan ngoãn tan làm sớm về nhà nghỉ ngơi.
Vegas về nhà thì trông thấy bộ dạng Pete vùi trong chăn ngủ không yên ổn lắm, bèn lấy khăn ướt lau cơ thể cho hắn. Pete ngủ mơ mơ màng màng, cả người hắn chỗ nào cũng đang nóng, bỗng chạm được vào thứ mát lạnh thì tự nhiên không buông tay, theo bản năng mà chui vào trong lòng Vegas, miệng thì lẩm bẩm gọi ba. Cho dù khả năng kiềm chế của Vegas có mạnh đến mấy cũng không chịu được sự trêu chọc thế này, đũng quần đã nhô lên thành một túp lều, ông cắn chặt răng chịu đựng không chạm vào hắn, không làm bất cứ điều gì mà nhẹ nhàng ôm hắn nhét vào trong chăn.<
Pete cũng không biết bản thân vừa làm được chuyện tốt gì, vừa nằm xuống đã ngủ say.
Ngày thường Pete rất chú ý tập thể hình, có nền tảng tốt nên sáng sớm hôm sau đã lại dồi dào sinh lực. Nhưng Vegas lại không cho phép hắn ra khỏi cửa, bắt hắn phải nghỉ ngơi một ngày ở nhà.
Quả thật gần đây việc của công ty không nhiều lắm, nhưng Pete không thích cho mình có đặc quyền. Nếu bản thân cứ hai ngày ba bữa lại xin nghỉ vì những chuyện nhỏ thì hắn khó mà dùng quy định để quản lý. Hắn vừa húp cháo vừa cầu xin: "Ba, con khỏe hẳn rồi, không còn gì đáng ngại nữa."
"Không được." Vegas rút giấy ăn lau miệng cho hắn, "Sáng hôm qua cũng là em mạnh miệng, bệnh sĩ chết trước bệnh tim đấy."
Pete đau đớn ngậm miệng, đã có tiền án nên chẳng còn chút tự tin mà phản bác, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vegas thay com lê thắt cà vạt, cuối cùng cúi đầu hôn một cái lên trán hắn: "Ở nhà chờ tôi."
Vegas đi rồi, Pete nhàn rỗi đến mức mọc mốc, nằm sấp trên giường chơi mấy ván game lại bị đồng đội kéo chết mà bực bội, bèn không chơi nữa.
Hắn ngáp một cái,thấy trên ban công phơi quần áo của mình và Vegas thì đi ra thu đồ đã khô vào.
Quần áo của Vegas chỉ một kiểu dáng, lúc Pete cất quần áo vào tủ thì trông thấy một chồng sơ mi được xếp ngay ngắn. Hắn cầm đại một chiếc lên nhìn qua rồi đột nhiên có ý nghĩ không đứng đắn.
Pete lập tức vứt bộ dạng lười biếng đi rồi thay đồ ngủ, cầm chìa khóa xe ra cửa.
40 phút sau, Pete đeo khẩu trang, xách hộp cơm xuất hiện trước cổng Ủy ban nhân dân thành phố.
Bảo vệ cản hắn lại: "Này chàng trai, xuất trình chứng minh thư đi."
Pete dừng chân lại, đã quên bẵng mất chuyện này. Đơn vị này cũng không phải là công ty của mình, muốn tới thì tới muốn đi thì đi, tất nhiên là phải xác minh thân phận.
Pete thầm tiếc nuối việc tạo bất ngờ thất bại, thở dài cam chịu rồi cười nói: "Hôm nay tôi đi hơi vội nên không mang theo. Tôi là con trai của Bí thư Korawit, nhờ bác liên hệ giúp tôi."
Bảo vệ nhìn đi nhìn lại hắn mấy lần, bán tín bán nghi. Vegas có ngoại hình trẻ hơn tuổi khá nhiều, thật sự không giống một người có con trai lớn thế này. Nhưng nếu là con trai của lãnh đạo thật thì ông ta cũng không gánh trách nhiệm nổi, đành phải gọi điện thoại đến văn phòng của Bí thư.
Bên kia nghe máy rất nhanh: "Thư ký Hakim à, ở đây có một cậu thanh niên nói là con trai Bí thư Korawit, anh xem......"
Hakim đang bận bù đầu bù cổ, nghiêng đầu kẹp điện thoại lên vai, nghe xong lời này thì nhíu mày: "Con trai Bí thư? Để tôi hỏi thử." Anh ta lập tức nối máy vào phòng Bí thư, "Thưa Bí thư, bảo vệ vừa gọi điện tới nói có con trai anh đợi ở cửa......"
Lời còn chưa nói xong thì đã bị cắt ngang: "Để nó vào đi." Vegas vừa nghe đã biết người tới là Pete chứ không phải Mark, có cho Mark mười lá gan thì cậu cũng không dám tới Ủy ban mà không báo trước. Một mặt ông giận Pete vì không nghe lời, nhưng một mặt lại quả thật không nỡ để người đứng ngoài cửa hứng gió lạnh, lúc mở miệng giọng điệu không tốt lắm, "Cậu ra ngoài dẫn nó vào văn phòng tôi."
Vegas chưa bao giờ để thư ký xử lý việc tư, Hakim vừa nghe thấy thế thì hơi sửng sốt, rồi ngay sau đó phản ứng lại lên tiếng đồng ý: "Dạ vâng, tôi hiểu rồi."
Pete thấy bộ dạng chạy ra vội vàng của Hakim thì hiểu ngay chắc chắn Vegas đã biết là hắn, bèn cười nói: "Làm phiền anh rồi."
"Không có gì, không có gì." Hakim cười làm lành mặt, "Bí thư bảo tôi dẫn thẳng cậu tới văn phòng của ông ấy."
Hakim liếc mắt nhìn sườn mặt của Pete. Đối phương nhìn qua có vẻ rất trẻ, đeo khẩu trang, chỉ để lộ một đôi mắt có thần đẹp đẽ. Lúc nói chuyện luôn treo theo nụ cười, khóe mắt và đuôi lông mày đều toát lên vẻ dễ