Hôm qua 10/03/2023 là ngày đánh dấu viết "Unlock his heart" được 3 tháng nè. Hồi đầu tuần cũng là lúc truyện qua mốc 13k likes và 200k views sau 25 chương, tui đạt 900 followers. ????
Cũng 10 ngày kể từ lúc tui đăng chap "Chigiri Hyoma | Not so innocent" rồi, không có chap mới nhưng vẫn tăng 10k lượt xem lận ???? Mọi người cày lại hả chứ số người đọc mới không nhiều lắm đâu =))))
2
Vài hôm trước có trưng cầu ý kiến trên page "Dodyo iu oregano" và Sae thắng áp đảo nên hôm nay 6 cọng lên sàn ha ~
*Chap này xàm như bao chap khác nên cũng không có gì cần lưu ý ????
︵‿︵‿୨♡୧‿︵‿︵
When his girl doesnt give him enough attention.
︵‿︵‿୨♡୧‿︵‿︵
Nhét mấy đứa đang yêu nhau thắm thiết vào chung một căn phòng thì không thể nào thiếu màn đụng tay đụng chân được. Giống như bây giờ, có một bàn tay hư hỏng hết xoa eo đến vuốt đùi khiến em xao nhãng tâm trí khỏi việc học.
"Sae, tránh ra chỗ khác, em đang bận."
"Học đi, anh có làm gì ảnh hưởng đến em đâu." Sae tỉnh bơ đáp, mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại.
Sae cảm thấy mình rất ngoan. Ngoan ngoãn đeo airpods xem trận đấu trên màn hình điện thoại còn gì? Nếu anh hư thì anh đã đè em trên bàn chơi tới bến rồi.
"Vậy cái tay anh đang làm gì đấy?"
Sae nhìn xuống mới biết tay mình luồn dưới quần ngủ của em lúc nào không hay, ngón tay cũng chạm đến quần lót. Lúc ở nhà __ hay mặc mấy bộ thoải mái, không sexy nhưng mỏng mỏng mát mát, rộng rãi nên Sae vẫn tiện đường táy máy lắm.
"Oh."
Nhưng hắn vẫn chưa có ý định rút tay ra.
"Đừng có oh với em, đi ra chỗ khác đi." Em ra lệnh, rút tay tên bạn trai ra khỏi quần mình.
"Ai đời lại đăng ký học vào mùa hè như em?" Sae càu nhàu, liếc mắt qua cái màn hình laptop chi chít những thứ anh không hiểu.
Anh đã về nước được năm ngày. Hôm đầu tiên thì đôi tình nhân quấn lấy nhau thắm thiết cả đêm khiến sáng hôm sau em bỏ lỡ tận 2 tiết học. Đại học đi trễ chẳng sao nhưng em vẫn trách Sae cả buổi. Mấy hôm sau thì sáng em đi học, Sae đi phỏng vấn hoặc chụp ảnh cho brand, chiều tối em bảo bận ôn bài, trước khi ngủ thì xin tha vì mệt.
Nói chung, thời gian âu yếm rất ít so với những gì anh mong đợi. Anh tưởng nàng phải bám theo anh như gấu koala, hôn chùn chụt mỗi ngày mới phải chứ?
(nhăn cỡ này nè =)))
"Đừng có cau mày như thế, mấy cái kem dưỡng da anh xài cũng chẳng cứu anh nổi khỏi mấy nếp nhăn đâu." Em lấy ngón trỏ tì lên ấn đường của Sae. "Em học để lấy tín chỉ nhanh, tốt nghiệp sớm, qua Tây Ban Nha với anh ngay, chịu chưa?"
"Chịu." Anh đứng phắt dậy, trước khi đi thì giơ tay tát nhẹ lên ngực em.
"Sae!!!"
Nhìn bầu vú đung đưa bên dưới cái áo đấu in chữ S. Itoshi (là S, nghe chưa!), Sae hài lòng. Vì ở nhà nên __ chẳng mặc áo lót, cả ngày cứ khoe hai cái điểm nhòn nhọn trước mắt anh. Sae cứ ngứa tay bóp, nhéo, tát cặp vú này suốt.
"Đáng lẽ hè này em nên đăng ký luôn 50 tín chỉ để tốt nghiệp nhanh hơn." Sae - kẻ chẳng biết gì ngoài bóng đá lên tiếng.
(headcanon của tui: Sae không học ĐH vì theo bóng đá chuyên nghiệp rồi, nên đéo quan tâm việc học ĐH như thế nào.)
2
"Học thế thì về __ đây sẽ thành cái xác khô."
"Hôm trước anh thấy nơi đó còn ướt dữ lắm, sao mà khô được?" Sae nhếch mép ám chỉ về hôm hai đứa làm tình điên cuồng sau bao ngày xa cách.
"Cút ngay."
"Được rồi được rồi, học ngoan học tốt lát anh thưởng kem cho ăn."
Kem này lúc cứng lúc mềm, nóng hổi, chảy nước nhưng không bao giờ tan.
Sae nhảy lên giường nằm, buồn chán nhìn điện thoại. Khó khăn lắm mới có thời gian về gặp bồ mà lại bị em nó bỏ bê thế này, bực ghê. Sae thừa nhận, anh bị thiếu hơi __.
Lúc ở Tây Ban Nha, Sae lại hay tỉnh giấc lúc 2-3 giờ sáng và nhớ đến em. Có đôi khi bắt gặp nick anh vẫn online, __ sẽ bay vào hù doạ "ngủ không thì bảo? em huỷ vé bay sang TBN bây giờ". Chẳng dễ thương gì cả.
Vì múi giờ chênh lệch quá lớn, nàng cũng không cho phép anh face time quá lâu sợ ảnh hưởng đến thời gian sinh hoạt của anh. Nói chung, __ giỏi nhất là nói "không" với Itoshi Sae.
Không đi sang Tây Ban Nha, không gọi khuya, không công khai mối quan hệ, không cho ngồi cạnh khi làm bài tập, blah blah...
Nhìn em đang gõ lạch cạch trên bàn phím, Sae buồn chán không biết làm gì, cứ nằm lăn lộn trên giường, ngủ cũng không ngủ được, bị thiếu hơi ấy mà. Có chết Sae cũng không thừa nhận, anh đang muốn cuddle cùng bạn gái.
Mấy bài tập đơn giản tại nhà mà HLV thể lực giao cho anh cũng hoàn thành rồi, mấy trận bóng đá thì xem mãi cũng chán... Vậy thì làm phiền thằng em thôi.
"Alo, Ri-"
[????:
Rin: "Đ-đang bận, không c-có gì quan trọng thì-"
1
Rins girlfriend: "R-Rin! E-em sắp..."
4
Beep.
]
Cuộc gọi chớp nhoáng ba giây là kết thúc, Sae là người cúp máy trước. Anh cần gặp bác sĩ tâm lý để hồi phục sau khi nghe phải mấy tiếng thở gấp gáp qua loa điện thoại kia. Oẹ.
1
Là một người anh trai gương mẫu (?), Sae sẽ xoá trí nhớ và xem như mình không biết chúng nó đang làm gì. Anh quyết định ngồi thiền để đầu óc thanh tịnh.
"Sae? Em chuẩn bị call với bạn bàn về bài tập, nếu anh thấy ồn quá thì ra phòng khách ngồi nha."
"Ừ, không sao."
Anh nhắm mắt lại, cố thả lỏng tâm trí...
.
.
.
Có sao đấy. Tuy anh không hiểu gì về những thứ em đang học, nhưng Sae nghe rõ mồn một là em đang cùng bạn hihihaha nói xấu người khác chứ có nhắc gì đến bài tập đâu! (Sae không judge em vì anh cũng độc mồm chẳng kém).
2
Thế thì chừng nào mới làm xong bài? Chừng nào mới lại đây ôm anh???
Sae bắt đầu mất kiên nhẫn. Anh đi đến bên bàn, vớ cây bút chì viết lên quyển tập.
[✍️ Sae: Lo làm bài đi.]
Đáp lại lời nhắn của anh, __ chỉ gật gật đầu rồi tiếp tục tám nhảm với bạn.
[✍️Sae: Học đi.]
Em bật ngón tay cái tỏ ý hiểu rồi, xua xua tay đuổi Sae đi chỗ khác. Chỗ chị em người ta đang hóng drama mà cứ xía cái mặt vào.
[✍️Sae: Bớt tám nhảm lại coi chừng rớt môn đó.]
Đọc đến đây __ cảm thấy ngứa mắt quá, không thể nhịn được nữa. Mắc gì trù ẻo em rớt môn?! Em tắt âm microphone, xoay sang nói với Sae:
"Anh phiền quá, ra chỗ khác chơi đi."
Không đợi Sae hé mồm lấy một câu, em trở lại nói chuyện cùng con bạn.
Bị người yêu xem nhẹ như không khí, Sae tức. Tức tức tức. Hừ, đã đuổi thì đây cũng chẳng cần. Anh hậm hực đóng cửa rầm một cái khiến __ đứng tim, em thề cửa phòng mà hỏng thì sẽ bóp cổ thằng bạn trai triệu phú dollar này ra đền tiền cho chủ nhà.
__ mải mê khẩu nghiệp với nhỏ bạn mà quên béng việc có một chàng trai đang ngồi mong ngóng được em rúc vào lòng...
.
.
.
Hơn một tiếng sau, __ rời khỏi phòng và bắt gặp Sae đang ngồi xụ mặt trên sofa xem TV. Em có chút tội lỗi nên tính đi đến bên cạnh "bù đắp" lại khoảng thời gian nãy giờ. Đúng lúc ấy bản tin tình cờ chuyển sang tin về Itoshi Rin và bạn gái.
[News: Tiền đạo trẻ Itoshi Rin vừa được bắt gặp tình tứ cùng bạn gái sau khi trở về Nhật.]
1
Sae ném một cái nhìn oán trách về phía em. Cái lần ở họp báo (chap: Hater or Lover) rõ ràng là em thua cược, nhưng anh lại bị nước mắt của em làm cho xiêu lòng, kết quả là chuyện tình của hai đứa vẫn đang được giấu kín. Giờ thì Sae phải nhìn thằng em mình tung tăng ôm ấp nắm tay bạn gái mặc kệ sự đời, còn anh thì như người tình bí mật, phải né tránh tai mắt của truyền thông. __ hoàn toàn không cho anh một danh phận.
Công bằng ở đâu? Công lý ở đâu?
"Chừng nào chúng ta mới công khai?" Anh đột nhiên cất tiếng trước.
"Khi nào mối quan hệ chúng ta vững hơn."
Từ lúc hai đứa hẹn hò được 6 tháng thì Sae đã ỉ ôi đòi __ cho phép công khai mối quan hệ nhưng em hết lần này đến lần khác từ chối. Nghĩ đến việc mỗi ngày lên trường lại có đứa chỉ trỏ "nhỏ này người yêu Sae" là em cảm thấy căng thẳng liền. Yêu người nổi tiếng phiền hà lắm.
"Chúng ta quen nhau hơn hai năm rồi."
"Khi em qua Tây Ban Nha, chúng ta đã bàn với nhau rồi mà không phải sao?"
"Còn biết đến bao giờ nữa với cái tiến độ học bây giờ của em." Anh lại bắt đầu lèm bèm, nhiều lúc Sae cảm thấy "học hành" chính là tình địch của mình vì nó cứ cướp mất sự chú ý và thời gian của em khỏi anh.
Tên này hay mở mồm nói xui rủi về việc học của em vậy? Người có tài năng trời phú, được ký hợp đồng với một CLB lớn ngay từ khi vị thành niên làm sao hiểu được cuộc sống của những người thường như em. Sae có thể nghĩ đơn giản là anh ta có thể nuôi em, nhưng việc đó không đồng nghĩa rằng chúng ta sẽ yêu nhau cả đời. Bỏ học đi theo Sae, lỡ có ngày ảnh chán mình thì cạp đất mà ăn à?
"Cái nết như vậy nên ngày xưa em mới là anti của anh." Tính ra hồi đó em anti Sae vì mấy bài phỏng vấn láo toét chứ còn gì nữa.
"Ngày xưa? Anh nghĩ bây giờ em vẫn đang làm anti đấy." Sae rầm rì nói, uống thêm một ít trà tảo bẹ để cổ họng hanh thông chuẩn bị cãi nhau.
Sae lâu lâu vẫn cay cú nhắc lại mấy dòng tweet em từng nói xấu ảnh trên mạng (đương nhiên anh giả vờ rằng sau khi yêu mới mò ra nick twitter ấy). Anh thuộc mấy câu chê bai ấy làu làu, không sai một chữ.
"Gì nữa? Sông có khúc, người có lúc."
"Ừ. Giống như __ lúc vui thì "Sae ơi Sae à", lúc buồn thì "Anh phiền quá, đi ra chỗ khác chơi đi."" Sae nhại giọng em, đảo mắt đầy giễu cợt.
"Anh bị gì vậy? Bớt kiếm chuyện đi."
__ không hài lòng với thái độ của Sae, vừa làm bài tập xong mệt não còn phải đôi co với tên này. Em đi thẳng vào phòng đóng sập cửa.
(Cửa: hai anh chị hãy tha cho tôi...????)
"Anh? Kiếm chuyện?"
Sae gắt gỏng nói vọng theo. Anh mới là người đang giận, tại sao em lại dám giận ngược lại anh vậy? Sae đứng dậy bám theo em.
Cửa. Khóa.
"Này, __, mở cửa cho anh." Sae gõ cửa cồm cộp.
"Em nghĩ... hôm nay anh nên ngủ trên sofa đi."
1
Oh hell nah.
Từ bị bỏ rơi chuyển sang bị cho ra phòng khách ngủ. Nếu ban nãy Sae ngậm miệng lại thì có khi bây giờ cả hai đang lăn lộn trên giường rồi.
"__, mở cửa! Anh muốn nói chuyện với em." Sae cảm thấy mình không có gì sai cả, nên đừng có đợi câu xin lỗi từ anh.
"Em phải học bài chăm chỉ kẻo rớt môn như lời anh bảo í, vậy nên bận lắm. Mai tính."
Làm sao mà Sae đi ngủ được khi thiếu câu "chúc chồng iu ngủ ngon" từ em cơ chứ? Ngay cả khi hai đứa ở xa nhau, em luôn gửi voice mail cho anh mỗi đêm mà!
Sae áp tai vào cửa phòng lắng nghe động tĩnh. Chỉ nghe tiếng gõ cạch cạch trên bàn phím. Một là em đang làm bài thật, hai là đang nói xấu anh cho bạn em nghe. Hừ...
Đây không phải nhà anh nên Sae chẳng có cái khóa dự phòng nào để mở cửa cả. Phá cửa cũng được, nhưng mà anh không muốn bị chấn thương đâu.
[Text:
Saemiucua__ (tên này do __ đặt nha =))):
__
mở cửa cho anh
mở cửa
ngoài đây lạnh lắm
sofa dởm
nằm đau lưng
em
mở cửa cho anh đi
...
]
Tin nhắn, gọi điện đều không có hồi đáp. Thậm chí __ còn tắt chuông điện thoại nữa. Sae cũng thử "nhắn tin" qua tài khoản ngân hàng nhưng có vẻ nàng ta chỉ vui vẻ nhận tiền chứ không có ý định mở cửa. Anh còn nghe thấy tiếng __ cười hí hửng mỗi lần điện thoại vang tiếng ting ting.
1
[Text:
__:
em đi ngủ đây
phải ngủ sớm mai mới có sức đi học
em sợ rớt môn như lời aiiiiiiiiiiiiii đó nói lắm
bye✌️
]
Anh thề là cô người yêu này luôn biết cách làm mình tăng huyết áp vì tức giận. Sae lủi thủi trở về bên cái ghế sofa nhỏ xíu. Đêm nay không được ôm người đẹp vào lòng mà phải ôm cục tức đi ngủ.
.
.
.
Sáng hôm sau, em bước ra khỏi phòng, ngửi thấy mùi hương quen thuộc của món [???] mà em yêu thích đã được để chễm chệ trên bàn. Sae đang lặng lẽ ngồi ăn, không thèm đoái hoài đến em.
Thú thật thì __ đã quen với việc ngủ một mình rồi. Cho nên mấy hôm nay Sae quay về chen chúc ngủ trên chiếc giường chật chội khiến em khá khó chịu. Hôm qua hoàn thành deadline xong rồi đánh một giấc thẳng cẳng tới sáng đã đưa __ trở về với trạng thái sảng khoái, em cũng nguôi ngoai bỏ qua hết mấy lời chướng tai hôm qua của Sae.
Ngay khi em mới ăn được muỗng đầu tiên thì anh móc điện thoại ra.
"Vâng, là Sae đây."
"Sáng nay thức dậy tôi cảm thấy lưng đau dữ dội."
Em xém mắc nghẹn, liếc mắt nhìn Sae đang xoay cổ răng rắc. Lần này thì anh nhìn thẳng vào mắt em như muốn tố cáo tội ác mà em gây nên.
"Eo và chân cũng không được thoải mái."
"Không, tôi không va chạm ở đâu cả."
"Hm... Có lẽ do tối qua tôi phải ngủ ở một nơi không lý tưởng nên chất lượng giấc ngủ giảm sút khiến cơ thể đau nhức."
"Huh? Tôi ngủ ở đâu thì ông không cần biết."
Dù biết bạn trai đang diễn sâu