Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu

Chương 26: Giả bệnh


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoắc Dần và Lộc Phong Trại làm mua bán, thật ra có chút khiến người của Lộc Phong Trại rất yên tâm, mỗi một chuyến hàng được đưa lên núi, Hoắc Dần đều tự mình ra mặt.

Tuy nói gạo của Hoắc Dần đắt hơn trên thị trường, nhưng nhìn thấy màu sắc đều là gạo mới, đây cũng là điều khiến Lương trại chủ càng coi trọng hắn hơn, hơn nữa Lương trại chủ và Hoắc Dần vẫn luôn tiền trao cháo múc. Gạo vào kho hàng, Hoắc Dần mới lấy bạc đi, vả lại không sai sót chút nào, cũng không kéo dài.

Sau khi chuyển gạo cho Lộc Phong Trại, Hoắc Dần lập tức trở lại khách điếm.

Thẩm Miểu đã hỏi Hoắc Dần, vận chuyện đống gạo có chất lượng tốt như vậy cho Lộc Phong Trại thật sự không có chuyện gì sao?

Hoắc Dần nói: “Cũng chỉ là muốn để bọn họ tự ăn uống thoải mái chút, sau đó đi vào bày bẫy rập của ta.”

Thẩm Miểu có chút ngạc nhiên: “Vậy ngươi thật sự muốn đối phó sơn phỉ phía Nam Chu Sơn trước?”

“Cũng không phải là sơn phỉ, bang phái phía Nam kia cũng không đơn giản, thân phận của Trần Huyện lệnh cũng có nghi ngờ.” Hoắc Dần nói: “Hiện tại ta chỉ cần giả bộ đang đánh với sơn phỉ phía Nam kia thôi, sau đó truyền chút tin tức giả cho Lộc Phong Trại, để bọn họ ứng phó không kịp là có thể diệt trừ toàn bộ rồi.” 

Hoắc Dần nói xong, hộ vệ Bính đi từ bên ngoài vào, sau lưng mang theo hai nam nữ mạc y phục mộc mạc, hai người kia hơi khiếp đảm, đứng ở sau lưng hộ vệ Bính ánh mắt nhìn xung quanh.

Hộ vệ Bính nói: “Hai vị này chính là phụ mẫu của đứa bé bị lạc Lưu thị.”

Hộ vệ Giáp nghe thế thì đi đánh thức đứa bé đang ngủ trưa trên lầu, dẫn đứa bé xuống, hai người kia thấy đứa bé một nhà ba người ôm nhau, rồi khóc lên.

Vừa mắng đứa bé không nên chạy loạn, vừa nói xin lỗi mẫu thân không trông coi con cho tốt, tóm lại sau một phen nhận thân, hai phu thê vội quỳ xuống dập đầu gọi Hoắc Dần là ân công.

Hoắc Dần khoát tay áo không chấp nhận, chỉ vào Thẩm Miểu nói: “Là nàng cứu, ta cũng chỉ hỗ trợ trông nom thôi.”

Hai phu thê ôm đứa bé khóc thật lâu, mới để đứa bé chào tạm biệt với Hoắc Dần và Thẩm Miểu.

Sau khi đứa bé đi, Hoắc Dần liền mở cây quạt ra quạt, bộ dạng rất thoải mái, nụ cười trên mặt cũng càng đậm, giống như giải quyết được mối họa lớn trong lòng.

Thẩm Miểu còn có chút không nỡ, chống cằm trong miệng còn có mứt hoa quả, nói năng không rõ: “Lại không có người chơi với ta rồi.”

“Vi phu chơi với nàng.” Hoắc Dần nói tiếp.

Thẩm Miểu liếc hắn, vốn muốn liếc mắt hắn, nhưng mắt không lật lên, ngược lại khi thấy gương mặt tươi cười của Hoắc Dần thì gương mặt đỏ bừng, cơ bản không dám nhìn lâu.

Vì vậy thu lại ý oán giận hắn, xoay tầm mắt, yên lặng hít sâu, trong lòng không ngừng nói với mình.

Thiếu gia Hoắc gia là lưu manh, thiếu gia Hoắc
gia là lưu manh, thiếu gia Hoắc gia là lưu manh......

Ánh mắt Hộ vệ Đinh thì tốt hơn, từ xa đã nhìn thấy gia đinh Lý gia nâng cỗ kiệu đi về phía bên này, vì vậy nói một tiếng cho Hoắc Dần, Hoắc Dần gật đầu, nói với Thẩm Miểu: “Đi thôi, đi trên lầu tránh một chút.”

“Sao vậy? Người của Lý gia tới có gì phải sợ chứ?” Mặc dù Thẩm Miểu nghi ngờ, nhưng vẫn nghe lời đi theo Hoắc Dần lên lầu.

Vào phòng của Hoắc Dần, hắn mới nói: “Mà nay chúng ta đã có liên lạc với Lộc Phong Trại, cần Lý gia làm gì? Bọn họ biết càng nhiều, ngược lại càng dễ có chuyện xấu.”

“Nhưng chúng ta cứ tránh người ta như vậy cũng không nên? Lý phu nhân kia vẫn coi ta như thân muội muội đấy.” Trong lòng Thẩm Miểu có chút áy náy.

“Xem nàng trở thành thân muội muội? Đừng có nói đùa, nàng ngu ngốc cũng phải có mức độ chứ, nàng ta nhìn nàng cũng như nhìn tiền đấy, làm gì có tình cảm, nếu không phải nàng là Thẩm phu nhân, nàng ta sẽ coi nàng là muội muội?” Hoắc Dần rót chén nước cho Thẩm Miểu.

Thẩm Miểu mới vừa cầm lên muốn uống, Hoắc Dần nói: “Không phải để cho nàng uống, là để nàng vẩy lên mặt giả bệnh, làm ướt mặt rồi nằm lên giường đi.”

Thẩm Miểu ồ một tiếng, vỗ một chút nước trà lên trên mặt mình, lúc này mới phát hiện ra trà là nóng, á một tiếng, vội ngừng lại, cứ mặc y phục rồi nằm ở trên giường Hoắc Dần, Hoắc Dần đắp cho nàng hai tầng chăn thật dầy.

Sợi tóc trên trán Thẩm Miểu cũng dính nước trà dính vào trên mặt, đưa tay gẩy ra, hỏi Hoắc Dần: “Vậy từ hôm nay, chúng ta sẽ phải chấm dứt quan hệ với Lý Thủ Tài sao?”

“Đúng vậy, cho nên nàng phải diễn cho tốt.” Hoắc Dần nói xong, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì đó nói: “Đúng rồi, ngày mai chúng ta còn phải đi Trấn Phù Dung một chuyến, ông chủ Quý hẹn ta ăn cơm.”

“Ông chủ Quý?” Thẩm Miểu cau mày: “A! Chính là người......”

“Hư.” Hoắc Dần bụm miệng nàng lại, cũng không biết lấy khăn từ đâu, lâu mặt cho Thẩm Miểu.

Thẩm Miểu nghe hộ vệ Giáp ngoài phòng nói: “Phu nhân bệnh nặng, sợ rằng không cách nào dự tiệc, đại phu nói phải nghỉ ngơi mấy ngày, không thể gặp gió.” 

Lý phu 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện