Thông tin truyện Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu

Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu

Tác giả:

Lượt xem:

56

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 7/10 từ 10046 lượt

REVIEW TRUYỆN HÀ BÁ CŨNG KHÔNG NHẶT RÌU

 

Tác giả: Ôn Tam
Thể loại: Cổ đại, huyền huyễn, thần tiên, sủng ngọt, nam phúc hắc, hài hước, HE
Tình trạng: Hoàn edit

⚜️ Văn án: “Cậu bé đáng yêu ơi, xin hỏi món đồ mà cậu đánh rơi là kẹo hạt vừng, hay là kẹo quả mơ, hoặc giả là. . . . . .” 
Lời còn chưa dứt, đứa bé trên cầu đá bật khóc thét lên: “Mẫu thân, có yêu quái!” 
Mười năm sau. . . . . . “Thiếu niên anh tuấn ơi, xin hỏi món đồ mà cậu đánh rơi là bút bạc, hay là bút đồng, hoặc giả là. . . . . .” 
Lời còn chưa dứt, thiếu niên trên cầu đá đưa tay: “Đồ tiểu gia đánh rơi là vàng, trả lại đây.” 
Lại mười năm sau. . . . . . Tri phủ Ngô Châu muốn thành thân, bái tế ông trời, lạy cả vùng đất, khua chiêng gõ trống, nói muốn cưới Hà Bá kia làm thê tử. 
Chậc, mê tín.

⚜️ "Hoán ngã tâm, vi nhĩ tâm,
Thủy tri tương ức thâm."
(Đem tim ta, cùng nàng hoán đổi
Để nàng biết ta tưởng nhớ nàng đậm sâu.)
(Trích thơ: Tố trung tình, Cố Quýnh)

⚜️ Chuyện xưa kể rằng, ở vùng đất Ngô Châu non nước hữu tình nọ, có một vị Sơn Thần trẻ tuổi anh tuấn, tiếc rằng sống lâu mấy trăm năm quá nhàm chán nên suốt ngày lấy việc trêu chọc người phàm, gây chuyện thị phi làm thú vui, khiến cho lão Thổ Địa quản lý phải vò đầu bứt tóc, đấm ngực dậm chân, la hét nhắc nhở luôn luôn mà vẫn chẳng thay đổi tính nết. Thế là Nguyệt Lão cai quản khu vực đó mới gợi ý, không bằng kiếm về cho cậu ta một cô vợ để gò bó cậu ta, bớt cho cậu ta lại đi gây chuyện với thiên hạ. Đây đúng là một ý kiến hay, chỉ tiếc rằng những vị thần đang cai quản khu vực lân cận đều là đàn ông, đi đâu kiếm một cô nương xinh đẹp nết na làm vợ hắn đây? Nguyệt Lão lại thay Thổ Địa phân ưu tiếp "Chẳng phải Ngô Châu vẫn đang thiếu một vị trí Hà Bá hay sao?" Tìm một cô nương trẻ tuổi làm Hà Bá, vừa quản lý sông ngòi, vừa quản tên tiểu tử Sơn Thần kia, một công đôi chuyện. Thổ Địa tiếp tục tán đồng, nhưng vấn đề này nói thì dễ mà làm lại khó, vì muốn làm thần tiên, người con gái đó phải có một trái tim lương thiện, thuần khiết. Điều này đúng là chỉ có thể cầu chứ không thể cưỡng được. Việc bàn đến đó chỉ đành tạm gác lại.

⚜️ Quay lại với Sơn Thần Ngô Châu, cuộc sống đang yên lành nhàm chán, bỗng trên núi dần xuất hiện sơn tặc. Ban đầu chỉ là dăm ba kẻ, dần dần đông lên, lập thành các trại, không ngừng bành trướng thế lực, cũng bắt đầu giết người, gây mối nguy hại to lớn lâu dài về sau cho dân lành. Lo cho an nguy bá tánh, hắn quyết định phải tìm cách diệt trừ lũ sơn tặc này, trừ họa cho dân, nhưng ngặt nỗi đã có quy định thần tiên thì không được phép can thiệp vào cuộc sống của người phàm. Vậy thì chỉ còn một cách duy nhất, trở thành người phàm để danh chính ngôn thuận trừ bỏ kẻ xấu. Ý tưởng ban đầu nghe có vẻ hoang đường, nhưng lại được sự chấp nhận của thiên đình, không những thế, cảm động vì tấm lòng lo cho dân của Sơn Thần, thiên đình còn đặc biệt ưu ái ban tặng phần thưởng, cho hắn đầu thai vào nhà giàu có nhất kinh thành, Hoắc gia.
Vậy nên nam chính của chúng ta, Hoắc Dần, chính là có thân thế như vậy đó!

⚜️ Lại nói, đúng lúc Sơn Thần Ngô Châu đi đầu thai làm Hoắc tiểu công tử để chuẩn bị tương lai thay trời hành đạo, thì có một cô nương gia, mới 16, 17 xuân xanh, bố mẹ bị sơn tặc giết, bản thân được chính Sơn Thần Ngô Châu tiện tay cứu một mạng, tiếc rằng cuối cùng lại vì chứng kiến kẻ xấu làm chuyện ác mà vẫn bị giết chết, ngay nơi dòng sông vẫn chảy quanh Ngô Châu. Có lẽ là do tiên duyên chưa hết, nên dù chết nhưng hồn phách không tan, chỉ có thân thể hư hại. Thổ Địa tình cờ phát hiện, thấy nàng có trái tim trong sáng thuần khiết, mới giúp cải tạo thân thể đó. Sau khi sống lại nàng quên hết quá khứ, được Thổ Địa ban cho tên mới, gọi là Thẩm Miểu, đồng thời giao cho nàng chức vụ Hà Bá, quản lý bảy dòng sông chảy quanh Ngô Châu.

⚜️ Nguyệt Lão thấy Ngô Châu có Hà Bá, lại là nữ, nhớ đến chuyện xưa đã bàn với Thổ Địa, thế là ông già hồ đồ suốt ngày đắm mình trong men rượu ấy vội vàng le te đi làm tơ hồng kết mối lương duyên cho Sơn Thần núi Chu Sơn và Hà Bá sông Hoàn Thành vùng Ngô Châu.
Nhưng Sơn Thần người ta còn đang đi đầu thai làm người phàm nha. Vậy chẳng hóa người phàm lại đi kết duyên với thần tiên, phạm vào luật trời?! Chuyện này là khó khăn rối rắm cỡ nào a~
----------Ta là phân cách tuyến đi đầu thai------------

⚜️ Sơn Thần như sắp xếp, sinh ra làm Hoắc tiểu công tử, đứa con hiếm muộn duy nhất của Hoắc lão gia giàu có nhất kinh thành, hưởng hết sủng nịch và yêu thương của phụ mẫu. Tiếc rằng, vì mối tiên duyên (hay là nghiệt duyên ????) đó, mà Hoắc Dần trước ba tuổi cứ ốm yếu bệnh tật liên miên, để sống được, cha mẹ đành theo lời căn dặn của thầy tướng số, đưa cậu về vùng Ngô Châu xa xôi sinh sống. Tại đây, cậu không chỉ hết mọi bệnh tật, trở thành cậu nhóc khỏe mạnh bụ bẫm đáng yêu mà còn chính thức gặp gỡ nửa còn lại trong duyên phận của mình, người vẫn mãi ở lứa tuổi 16, Hà Bá sông Hoàn Thành, Thẩm Miểu.

 ️Thẩm Miểu ngây thơ đơn thuần sau khi nhận chức vụ Hà Bá, trong vòng ba năm mới vừa tìm hiểu hết bốn phía Ngô Châu. Ngày nọ nàng đang ngây ngốc ở dưới dòng sông, nhìn người qua người lại bên cầu đá, thế nào lại nhìn trúng ngay tiểu Hoắc Dần ba tuổi, thấy cậu bé bụ bẫm đáng yêu làm rơi kẹo xuống sông rồi đứng khóc lóc bên cầu, mới hóa phép lên dỗ cậu nhỏ. Nào ngờ cậu ta không thèm cảm kích, còn mắng một tiếng yêu quái, bỏ chạy. Lại vài năm trôi qua, Hoắc Dần càng lớn lên càng đáng yêu, đi học vì ngang ngược quen lối nên bị bạn bắt nạt, Thẩm Miểu nàng tình cờ nhìn thấy lại không đành lòng, lại ra mặt giúp đỡ. Lần này tiểu Hoắc Dần lần nữa không chừa cho nàng mặt mũi, gặp mặt lại mắng một tiếng "Yêu quái!". Đây là nghiệt duyên cỡ nào chứ ????

⚜️ Thời gian qua đi, Hoắc Dần dưới sự cưng chiều vô pháp vô thiên của phụ mẫu, lớn dần lên thành một tiểu Hỗn Thế Ma Vương, bề ngoài cao lớn tuấn tú, nhưng tính tình thì lưu manh vô lại. Mà tiểu Hỗn Thế Ma Vương này, lại có thú vui mới là đi trêu chọc cái cô nương Hà Bá ngốc nghếch đơn thuần kia. Đường đường là thần tiên nhưng Thẩm Miểu chỉ có thế tùy ý Hoắc Dần muốn gọi là phải đến. Không đến sao? Hắn ném bút vàng bắt nàng nhặt, hắn ném pháo xuống sông không cho cá cua tôm-hàng xóm của nàng được yên ổn, tệ hơn là hắn còn cho gia đinh mang cuốc xẻng ra dọa lấp sông. Thách mười Hà Bá như nàng cũng không dám không vâng lời. Ai bảo nàng có việc không làm lại rảnh rỗi đi chọc cái tiểu tổ tông nhà đại gia hắn chứ ????

⚜️ Ấy nhưng sau cơn mưa trời lại sáng, cuộc đời của Thẩm Miểu tưởng như cuối cùng cũng thoát khỏi sự kìm kẹp của tiểu Hoắc Dần khi năm mười ba tuổi, hắn lên kinh đi thi. Năm năm sau thi đỗ trạng nguyên, lại ở kinh thành làm quan thêm năm năm nữa. Mười năm yên ả trôi qua, dù có lúc Thẩm Miểu cũng có chút nhớ hắn, đi nghe tin tức về hắn. Cho đến khi nàng biết được tin hắn, thế mà lại quay về cố hương, nhận mệnh làm Tri phủ Ngô Châu.

⚜️ Hoắc Dần, sau 5 năm lăn lộn chốn quan trường nơi kinh thành hung hiểm đầy cạm bẫy, kẻ tranh người đoạt, cuối cùng quyết định trở về quê hương, diệt trừ phiến loạn sơn tặc mà lúc này đã bành trướng thành nhiều thế lực, lớn có nhỏ có, đè ép vùng đất Ngô Châu đến không phát triển thêm được. Nhân tiện (hẳn là nhân tiện ????), truy cô vợ Hà Bá nhỏ mà hắn vẫn luôn thương nhớ. Bỏ qua những kể lể dài dòng trên kia đi, thì đây mới chính là phần chủ yếu của câu chuyện: Chuyện về một phàm nhân có tiên căn đi tiêu diệt lũ sơn tặc cùng đồng bọn bè lũ quan thương tham lam vô lại, và theo đuổi dụ dỗ Hà Bá tiên nhân làm vợ ~

⚜️ Thẩm Miểu là mẫu nữ chính đơn thuần, có trái tim trong sáng lương thiện; mẫu nữ chính không quá đặc sắc nhưng cũng không bánh bèo, có chủ kiến, rất đáng yêu. Sau khi xác định tình cảm thì nàng còn rất dũng cảm, yêu thương nam chính hết lòng. Quá trình phá án cũng hỗ trợ nam chính rất nhiều... Nói về Hoắc Dần thì, đây đúng là một nhân vật rất thú vị. Thú thật cũng lâu lâu rồi mình mới đọc lại kiểu nhân vật nam chính mà phúc hắc, lưu manh, xảo quyệt thế này, có chút làm mình nhớ đến Vân Trầm Nhã đầy một bụng tâm cơ trong Công tử Vô Sắc của tác giả Thẩm Tiểu Chi. Từ bè lũ sơn tặc ác ôn tàn bạo Lộc Phong Trại, bọn thương nhân mê tiền Lý Thủ Tài, Cổ Hữu Lượng, đến tham quan bại hoại Từ huyện lệnh, Trần huyện lệnh... rơi vào tay Hoắc đại công tử cứ gọi là bị xoay vòng vòng, rõ ràng bị đem bán còn thay hắn đếm tiền, đến lúc phát hiện ra bộ mặt thật của hắn thì chỉ còn biết chửi trời mắng đất, oán trách bản thân có mắt không tròng, bị lưu manh lừa gạt. Ngay cả phu nhân tương lai của hắn, Thẩm Miểu, cũng không thoát cảnh bị hắn dùng đủ chiêu trò lôi kéo nàng ở bên cạnh hắn. Lúc thì dụ dỗ bằng đồ ăn ngon, khi dụ dỗ không được thì uy hiếp lấp sông, uy hiếp rồi hắn lại dùng lời ngon tiếng ngọt sủng nịnh vỗ về nàng... Nhưng nói thế thôi, quá trình truy thê của Hoắc Tri phủ không phải lúc nào cũng thuận lợi, toàn mật ngọt đâu nha. Thẩm Miêu đầu óc vốn đơn giản, không hiểu phong tình, đôi khi cố chấp nên không sớm nhận thức được tâm ý của hắn. Nàng cũng là chuyên gia tim nghĩ một đằng, miệng thì nói một nẻo, ngoan cố không chịu thừa nhận mình rung động trước hắn. Lại thêm nàng còn một lòng vâng lời Thổ Địa gia gia của nàng, mà lão nhân gia ấy thì lại không muốn đôi trẻ phàm-tiên yêu nhau, cứ luôn tìm cách chia rẽ... Quá trình vì thế cũng vất vả gian truân hơn. Nhưng cuối cùng, bằng tấm chân tình, à không, phải nói là nhờ sự mặt dày vô sỉ, lưu manh vô lại của Hoắc đại công tử thì từ một thần tiên đơn thuần nhất định không muốn dính dáng đến phàm nhân, cũng quyết ý không nói chuyện yêu đương với phàm nhân, cuối cùng Thẩm Miểu cũng đành phải nghe theo trái tim của mình, thừa nhận yêu thương hắn, đồng ý làm phu nhân của hắn.

 ️Vài trích đoạn Hoắc đại công tử mặt dày dụ dỗ vợ:
....
Hoắc Dần ôm nàng lắc lư: “Cho nên, nàng trở về trong sông hay cùng ta đi phủ nha?” 
Thẩm Miểu trợn to hai mắt: “Ta. . . . . . Dĩ nhiên là ta trở về trong sông.” 
Hoắc Dần ồ một tiếng thật dài: “Chiếm tiện nghi của ta rồi muốn không chịu trách nhiệm đúng không?” 
Thẩm Miểu vội ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn: “Ai là người chiếm tiện nghi của ngươi hả! Rõ ràng là ngươi ngươi. . . . . . Ngươi!"
Hoắc Dần nói: “Vậy ta chịu trách nhiệm, nàng gả cho ta nhé.”
...
Thẩm Miểu nghiêng mặt sang bên, lúc này Hoắc Dần mới chậm rãi buông nàng ra, một tay rơi vào trên đầu nàng, nhẹ nhàng sờ tóc: “Sao vậy? Nàng chuẩn bị cùng vào kinh thành với ta, hay ở lại Ngô Châu chờ ta trở lại cưới nàng?” 
Thẩm Miểu nói: “Ngươi biết rõ ta không rời khỏi Ngô Châu được.”
Hoắc Dần gật đầu: “Vậy chính là chờ ta trở lại cưới nàng rồi, yên tâm, nếu nàng đã nói như vậy, ta cũng chỉ có thể đồng ý.” 
Thẩm Miểu: “. . . . . .” 
Nàng đâu có nói như vậy!
...

⚜️ Chốt lại, đây chỉ là một câu chuyện xưa đơn giản. Bối cảnh truyện không hoành tráng, âm mưu không quá cao siêu thần bí; nam nữ chính không yy, không buff, có ưu điểm cũng có nhược điểm. Nhưng bù lại tất cả đều hài hòa, đáng yêu, nhất quán, không đầu voi đuôi chuột; đặc biệt thêm dàn nhân vật phụ ai cũng dễ thương, bảo đảm nhiều đoạn sẽ khiến bạn đọc cười té ghế. Bút pháp tác giả mộc mạc, không màu mè hoa mỹ như một số cuốn cổ đại thường thấy nhưng rất duyên dáng, chất lượng edit trừ một số lỗi chính tả và vài câu còn hơi lủng củng (có lẽ do chưa được beta cẩn thận) thì mình thấy khá là ổn, nhất với một truyện xuất phát từ diễn đàn Lê Quý Đôn. Độ dài truyện vừa phải. Đoạn đầu có chút lê thê nhưng càng về sau càng thấy thú vị. Xin được đề cử cho những bạn đang cần tìm một cuốn truyện nhẹ nhàng đọc giải trí ạ~
P/s: Đừng hỏi thịt, truyện này thanh thủy văn thôi nha, hắc hắc ????


Bình luận truyện