Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu

Chương 28: Nghe lén


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi chiều, Thẩm Miểu ngồi tựa vào đầu giường, liếc mắt nhìn bả vai của mình, mím môi, cười đặt tay ở trên đầu vai mình, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, được rồi......”diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn

Nhìn căn phòng im ắng đột nhiên bật cười.

Thẩm Miểu hoảng hốt trong chốc lát, chợt nhớ tới hành động mới vừa rồi của mình, lập tức lắc đầu, hai tay bụm mặt có chút ngượng ngùng, trên mặt hiện lên đỏ ửng.

Lúc Hoắc Dần nói chuyện tốt đẹp, âm thanh vẫn rất dễ nghe.

Mấy tiếng ‘được rồi’ này, làm Thẩm Miểu bồi hồi, lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng không ngủ được.

Hôm sau trời vừa sáng, Thẩm Miểu đã mặc y phục xong chuẩn bị ra cửa.

Hộ vệ Đinh cầm bánh bao trong tay, đang chuẩn bị gõ cửa gọi Thẩm Miểu rời giường ăn cơm, giơ tay lên còn chưa đụng cửa phòng, cửa đã mở ra.

Hộ vệ Đinh vừa nhai bánh bao vừa nói: “Phu nhân, ăn cơm thôi.”

Thẩm Miểu khoát tay áo: “Không ăn, ta có việc đi ra ngoài một chuyến, đúng rồi, Hoắc Dần dậy chưa?”

“Đại nhân còn chưa dậy.”

“Được, nếu như mà ta trở về trước khi hắn dậy thì cũng đừng nói cho hắn biết ta từng đi ra ngoài.” Thẩm Miểu liếc mắt nhìn ngoài phòng, mưa nhỏ đang rơi xuống.

Nàng lấy dù từ bên trong phòng, khoác áo choàng bước ra cửa.

Hộ vệ Giáp đi tới hỏi: “Phu nhân đang muốn đi đâu à?”

Hộ vệ Đinh nói: “Không biết rõ, hẳn là đi cầu thần bái Phật.”

Quả thật Thẩm Miểu đi cầu Thần bái Phật, hôm nay trời mưa, nàng muốn đi tìm thần Thổ Địa rất đơn giản, ra khỏi khách điếm đi ngõ hẻm không có ai, Thẩm Miểu thu dù rồi theo nước mưa trở vào trong sông.

Kể từ lúc nàng và Hoắc Dần cùng tới tòa thành này, đã lâu rồi không trở lại trong sông.

Trên mái che miếu Thổ Địa rách nát cạnh bờ sông có đọng chút nước, Thẩm Miểu ngồi xếp bằng ở đối diện, một tay chống cây dù, một tay khác chống cằm, mím môi, cau mày, rất nghiêm túc nhìn thần Thổ Địa.

“Trảm Thần kiếm?”

“Vâng, ngài đã từng nghe chưa?”

“Nghe thì có nghe, đó là chuyện trước đây rất lâu rồi, nói là có một vị hoàng đế tốt bị gian thần phá hoại, dẫn đến vua và dân thay đổi, dân chúng lầm than, sau đó trời cao đưa một thanh Trảm Thần kiếm cho hoàng gia, đặc biệt dùng để tru diệt kẻ nịnh thần, ngươi hỏi chuyện này làm gì?”

Thẩm Miểu ai nha một tiếng: “Nếu người phàm bị Trảm Thần kiếm đâm bị thương còn cứu được không?”

“Không cứu được.” Thần Thổ Địa nói rất chắc chắn: “Vết thương do Trảm Thần kiếm gây ra dù là linh đan diệu dược gì cũng không thể khép lại, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”

Thẩm Miểu im lặng trong chốc lát, xem ra quả thật như Hoắc Dần nói, nhưng hắn còn sống sót, quả nhiên là một kỳ tích.

Thẩm Miểu nói: “Vậy nếu có người bị Trảm Thần kiếm kia đâm bị thương hai lần nhưng vẫn còn sống
sót thì sao?”

“Không thể nào, người phàm không thể nào sống sót.”

“Hoắc Dần còn sống.”

“A! Đó là bởi vì tiểu tử Hoắc gia hắn cơ bản không phải......” Thần Thổ Địa nói được nửa câu, bầu trời đột nhiên đánh xuống một đạo sấm sét, ở bờ sông nơi này, đánh cho hòn đá nhỏ đen thui.

Thần Thổ Địa vội dừng lại không nói, vỗ vỗ tim, dọa ông giật mình, quả nhiên là thiên cơ không thể lộ, tiết lộ ắt gặp trời phạt.

“Ngươi nói...... Tiểu tử Hoắc gia bị Trảm Thần kiếm chém bị thương?” Thần Thổ Địa khẽ nheo mắt lại: “Ngươi vì chuyện này mà tới tìm ta? Muốn tìm biện pháp để cứu hắn?”

Thẩm Miểu gật đầu: “Đúng vậy.”

“Không phải hắn không chết sao ngươi quan tâm hắn nhiều như vậy làm gì?”

Thẩm Miểu dừng một chút, hơi cúi đầu xuống, giọng nói êm ái từ từ: “Dù sao cũng là nhìn hắn lớn lên, cũng không nỡ để hắn chịu khổ.”

“Thôi đi! Ngươi lừa gạt ai đó? Ngươi nhìn ngươi xem rõ ràng là một nữ tử đang hoài xuân, rõ ràng ngươi động lòng rồi! Không phải ta đã dặn không cho phép ngươi động lòng với người phàm sao? Ngươi xem lời nói của ta như gió thoảng bên tai à!”

“Ối, gia gia!” Thẩm Miểu tựa tay dù vào trên vai, chắp tay trước ngực bày tỏ cầu xin tha thứ: “Ta gọi ông là gia gia được chưa! Ta...... Chuyện này...... Hắn......”

“Ngươi đừng nói với ta gì ngươi rồi hắn, tiểu tử Hoắc gia kia...... Không được, ta phải trừng trị hắn thích đáng!” Thần Thổ Địa nói xong, xách theo gậy muốn đi ra khỏi miếu. “Ông muốn đánh người phàm à?” Thẩm Miểu nhìn bóng người nho nhỏ chỉ lớn cỡ bàn tay mình, nghĩ thầm nếu Thổ Địa thật sự đi bằng hình dáng này, sợ rằng sẽ bị Hoắc Dần đập một cước vào trong đất mất?

Dù sao nhìn thế nào Hoắc Dần cũng không thích thần Thổ Địa, thần Thổ Địa cũng thường ghét hắn.

Dĩ nhiên thần Thổ Địa không thể đi đánh người phàm, ông chỉ có thể chống nạnh dậm chân tại chỗ hờn dỗi, Thẩm Miểu lại hỏi: “Thật sự không có biện pháp cứu hắn?”

Thần Thổ Địa nói: “Trừ phi người chém hắn nguyện ý vì hắn chảy máu mới được.”

Thẩm Miểu mím 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện