Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu

Chương 35: Vào kinh thành


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ biệt Trần Huyện lệnh, Hoắc Dần và hộ vệ Bính, Đinh trở về phủ.

Đến phủ nha Tri phủ Hoắc Dần cũng không bày dáng vẻ, để hai người kia trở về nghỉ ngơi thật tốt, mình đi hậu viện.

Còn chưa đi vào trong viện, Hoắc Dần đã nghe thấy Thẩm Miểu đang hát điệu hát dân gian, khóe miệng hắn chậm rãi giương lên một đường cong, thả nhẹ bước chân, liếc mắt nhìn Thẩm Miểu nằm trên ghế dựa, cầm một cái cành liễu ném vào trong hồ.

Hoắc Dần đi tới sau lưng Thẩm Miểu nàng cũng không phát hiện, hắn mím môi, tâm tư chơi đùa nổi lên, vì vậy lập tức đè Thẩm Miểu ở trên ghế dựa dọa Thẩm Miểu giật mình.

Thẩm Miểu theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng sức Hoắc Dần lớn hơn nàng, hai tay bị giữ ở trên đầu, Thẩm Miểu muốn xoay người, cố tình đối phương đè bả vai của nàng, làm nàng không có cách nào nhúc nhích được.

“Ai?! Dám càn rỡ ở phủ Tri phủ!”

Hoắc Dần hạ người xuống, hạ thấp giọng nói vào bên tai Thẩm Miểu: “Tiểu nương tử, dáng dấp thật duyên dáng.”

Thẩm Miểu liếc mắt nhìn tay áo rơi đến trên mặt, lập tức nhận ra đối phương, trên tay của nàng cũng thả lỏng, mang theo oán giận nói: “Đừng làm rộn, làm ta hoảng sợ.”

Hoắc Dần không buông Thẩm Miểu ra, nhưng hơi sức trong tay giảm chút, hắn chen vào bên cạnh Thẩm Miểu, hai người đều dựa vào ở lạnh trên ghế, Thẩm Miểu lập tức mở miệng: “Người ngươi cao to như thế sao còn chen vào làm gì?”

Hoắc Dần nói: “Cùng ngủ với nàng một lát, mấy ngày nữa sẽ phải vào kinh thành, chúng ta tâm sự.”

Thẩm Miểu nhìn hai tay mình vẫn bị đối phương nắm lấy, liếc mắt nói: “Vậy ngươi cũng phải buông ta ra đã chứ.”

“Không thả, ta thích thấy nàng như thế.”

Thẩm Miểu: “......”

Hoắc Dần duy trì cái tư thế này, ngước đầu nhìn về phía bầu trời đầy sao, đột nhiên hỏi Thẩm Miểu: “Hôm nay nàng đi tìm thần Thổ Địa nhỉ?”

Thẩm Miểu sửng sốt: “Ngươi hỏi A Ất rồi hả?”

Hoắc Dần lắc đầu, từ từ thở ra một hơi: “Ta thấy hôm nay tâm tình của nàng tốt, nên đoán.”

Thẩm Miểu giật giật khóe miệng, phát hiện hắn buông mình ra, vì vậy thu tay trở về, từ từ xoay một vòng, cuối cùng là có thể nhìn thấy gương mặt của Hoắc Dần, chỉ là khi hai người ở gần nhau như thế, nàng rụt lui về phía sau, kết quả Hoắc Dần đưa tay ôm hông của nàng.lê quý đôn

Trong cặp mắt kia mang nét cười, khiến Thẩm Miểu không nhịn được miệng đắng lưỡi khô, hắn nói: “Đừng để té xuống.”

Trong khẩu khí có chút trêu đùa.

Thẩm Miểu dời tầm mắt, trả lời hắn: “Ta là đi tìm thần Thổ Địa rồi.”

Hoắc Dần mặc kệ Thẩm Miểu có nhìn mình hay không, cặp mắt kia vẫn luôn ngắm nhìn nàng: “Vậy...... Nàng hỏi ông ấy xem chúng ta có thể thành thân hay không sao?”

“Ta ta ta...... Sao ta lại phải hỏi điều này chứ?!” Mặt của Thẩm Miểu chợt đỏ lên, nàng nói lớn: “Ai nói ta muốn gả cho ngươi? Đều là ngươi đơn phương!”

“Thật sự là ta đơn phương?” Hoắc Dần hé miệng cười cười, tiến lại gần nàng chút: “Ta cũng không thích làm người khác khó chịu.”

Thẩm Miểu nâng mí mắt nhìn hắn, vừa mới đối diện với
tầm mắt của đối phương, đã chợt bị hôn một cái, trong nháy mắt Thẩm Miểu cà lăm: “Ngươi ngươi ngươi...... đây còn gọi là không làm người khác khó chịu hả?”

Hoắc Dần đưa tay vuốt sợi tóc bên tai Thẩm Miểu, mí mắt hé mở, đứng dậy đưa tay đặt ở bên kia ghế dựa, vây lấy nàng ở trong vòng tay mình, khóe miệng mang theo ý cười: “Nàng thật sự là đệ nhất miệng nói một nẻo tim nghĩ một đường.”

Nói xong, liền nhắm hai mắt lại, chính xác không nhầm hôn lên đôi môi Thẩm Miểu, tay Thẩm Miểu ở trên ghế dựa giật giật, cuối cùng lựa chọn thả lỏng tay.

Vừa hôn xong, Hoắc Dần nhẹ nhàng đặt ở trên người của Thẩm Miểu, nghiêng mặt nhìn mặt nước bị cá phá hỏng gây nên những tầng gợn sóng, hắn khẽ cau mày, nhẹ giọng nói: “Lần này đi kinh thành, cũng không biết có bao nhiêu hung hiểm.”truyện được edit bởi hoa hồng

Thẩm Miểu nhìn trên đỉnh đầu đầy sao, từ từ giơ tay lên, do dự một lát đặt ở trên lưng của Hoắc Dần, nói: “Ngươi sẽ không có chuyện gì, trời xanh sẽ chiếu cố ngươi.”

Hoắc Dần cúi đầu cười ra tiếng, nhắm hai mắt lại, chỉ mong, lần này đi không có nguy hiểm, được trời xanh chiếu cố.

Trần Huyện lệnh trở lại phủ Huyện lệnh, đã là chuyện ngày kế tiếp.

Buổi chiều hôm qua ông ta có chút say rượu, mơ mơ màng màng ngủ một đêm ở trong khách điếm, hôm nay buổi sáng đầu óc tỉnh táo, trong lòng bắt đầu sợ. 

Hoắc Dần tâm cơ thâm trầm như vậy, cũng may ông ta không xui xẻo như Từ huyện lệnh, nếu như ông ta biểu hiện ra chút không đúng sẽ lập tức bị Hoắc Dần bắt được nhược điểm.

Trần Huyện lệnh lắc đầu, sao ông ta không nghĩ tới, Tri phủ đại nhân này, chính là ông chủ Thẩm ngồi cùng một bàn cơm với ông ta, thương lượng phương thức thuê tòa nhà theo tháng để đội binh vào ở lúc trước.

Chuyện này dù như thế nào cũng phải báo lên trên, để bên trên cảnh giác, lại nói rõ ràng những chuyện xảy ra trong mấy tháng này, để tam hoàng tử chuẩn bị sẵn sàng mới được.

Hoắc Dần đến Ngô Châu khí thế như thế, chỉ sợ là đại hoàng tử nắm được tin tức ghê gớm gì đó, nếu như không đề phòng thêm, trong triều thay đổi, tam hoàng tử sẽ nguy hiểm.

Trần Huyện lệnh suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, viết hai phong thư, một sai người đưa đến Chu Sơn, một sai người đưa đến kinh thành.

Ngày Hoắc Dần 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện