Nguỵ Mai nhìn thấy Tống Như Ca, biểu cảm lập tức thay đổi.
Xấu hổ quá!
Cô gãi đầu, "Khụ khụ, à...!hai người nói chuyện trước đi."
Tống Như Ca quay đầu nhìn Nguỵ Mai đang đứng ở cửa, cô mỉm cười với Nguỵ Mai.
Mà Nguỵ Mai đứng ở cửa, cứ cảm thấy trong ánh mắt của Tống Như Ca như có mấy ngàn con dao, từng con dao cứa vào da thịt của cô.
...
Hà Ngộ Ngộ nhìn Tống Như Ca khó xử, sau đó đặt cái túi tiện lợi xuống.
"Có phát hiện gì mới?" Hà Ngộ Ngộ hỏi.
Chân Nguỵ Mai như bị đeo xích vào chân, bước đi thật gian nan.
"Là tin tức về Tiểu Biện và Ngưu Tử." Nguỵ Mai đưa tư liệu cho Hà Ngộ Ngộ.
Đây là bảng báo cáo điều tra các mối quan hệ xã hội của Ngưu Tử và Tiểu Biện.
Cô phát hiện, hai người này ngoại trừ có tiếp xúc với bác sĩ chủ trì Điền Lực, thì không có giao tiếp với ai.
"Bọn họ không quen biết ai sao?" Hà Ngộ Ngộ nhìn tờ giấy kia không có được mấy chữ.
Tống Như Ca tự giác tránh đi chỗ khác, đi đến một cái ghế trong văn phòng ngồi xuống.
Chẳng qua là cô chuyển cái ghế đến gần cửa, nghiêng người nghe lén Hà Ngộ Ngộ và Nguỵ Mai nói chuyện.
Không người đẹp chỉ nghe bức tường nói chuyện, chứ làm gì nghe lén?
Bên kia trong lúc vô tình, thấy được phía sau cửa có một mũi giày cao gót thò ra.
Nguỵ Mai:....
"Vâng, ngoại trừ vợ của Điền Lực là Lý Cầm, thì những người khác đều không quen biết." Nguỵ Mai cố gắng hết sức để giọng điệu không quá thân mật, dùng kiểu nói chuyện giữa đồng nghiệp với nhau.
"Vậy thật là lạ." Hà Ngộ Ngộ nhìn tư liệu trên tay suy nghĩ, "Nếu chỉ quen biết vợ chồng Điền Lực, vậy tại sao lại có người muốn sát hại bọn họ?"
Nguỵ Mai đem một tập hồ sơ khác ra, "Đây là danh sách em điều tra được trên mạng và đơn vị vận chuyển về kiếm Nhật Bản."
Ở thành phố C, chỉ có 3 người từng mua kiếm Nhật, chỉ để dùng trưng bày ở nhà.
"Bây giờ, chúng ta cần phải đến nhà của ba người này một chuyến."
Nguỵ Mai tự ôm lấy thân mình, "Thôi, đừng mà."
"Bây giờ đã trễ thế này, người ta đã đi ngủ rồi.
Hôm nay, chúng ta nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm mai đi qua đó, chị thấy được không?" Lúc cô nói câu này, bất giác liếc nhìn phía sau cửa.
Tống Như Ca ở bên kia ngồi sau cửa rất hài lòng, còn đưa tay lên làm một cái like.
Hà Ngộ Ngộ nhìn theo tầm mắt của Nguỵ Mai, "Em đang nhìn gì vậy?"
Nguỵ Mai vội vàng lắc đầu, đem toàn bộ tư liệu cho Hà Ngộ Ngộ.
"Em về ký túc xá nghỉ ngơi trước đây, bái bai!" Cô nói xong lập tức bỏ chạy.
Để lại Hà Ngộ Ngộ đứng ở đó xem tài liệu, bỗng nhiên cô nhớ tới cái gì.
Tống...!Tống Như Ca hình như còn ở trong văn phòng.
Vừa hay người ở bên trong vừa đi ra.
"Ăn trước rồi nghỉ ngơi được không?" Cô vờ như chưa nghe được gì hết.
Hà Ngộ Ngộ nhìn cái hộp bento nuốt nuốt nước miếng, "Được."
Nói xong cô lập tức ăn.
Tống Như Ca ngồi bên cạnh, im lặng chờ cô ăn xong.
"Ăn từ từ thôi, đừng để nghẹn." Tống Như Ca rót một ly nước ấm đưa qua cho Hà Ngộ Ngộ.
Bỗng nhiên, sống mũi Hà Ngộ Ngộ có chút cay cay, đây là lần đầu tiên có người trễ thế này còn mang đồ ăn đến cho cô, quan tâm cô như thế này.
A Bổn: đồ vong ơn bội nghĩa Hà Ngộ Ngộ! Trước kia, ông đây nấu mì cho cô thì sao!
"Cảm ơn." Hà Ngộ Ngộ cầm lấy ly nước, ngón tay không cẩn thận chạm vào đầu ngón tay Tống Như Ca, có chút lúng túng làm cô đỏ mặt.
Ừ, chắc là nhiệt độ điều hoà hơi cao.
Sau khi Hà Ngộ Ngộ ăn xong, cô thu dọn sạch sẽ.
Dù sao bây giờ cũng không có việc gì hay là đi về nhà?
"Về nhà chứ?" Tống Như Ca giống như nhìn ra được suy nghĩ của cô, liền hỏi.
Hà Ngộ Ngộ véo véo ngón tay, nếu bây giờ về nhà, tắm rửa nửa tiếng, sáng mai 6h30 dậy, còn có thể ngủ được 4 tiếng, vậy thì về!
"Được nha." Hà Ngộ Ngộ gật đầu, có vài cọng tóc rũ trên má cô.
Cô và Tống Như Ca đang giáp mặt, thấy Tống Như Ca còn chưa đi, cô định mở miệng.
Không ngờ Tống Như Ca lai đưa tay lên vén mấy cọng tóc ra sau tai cô.
Cả người Hà Ngộ Ngộ cứng đờ, giống như là cương thi.
Mới vừa rồi Tống Như Ca duỗi tay ra còn mang theo chút hương thơm, hương thơm này chính là mùi hương thường ngày của Tống Như Ca, làm cho người ngửi cảm giác rất thoải mái.
"Cô...." Hà Ngộ Ngộ nói không ra lời, đôi mắt nhìn chằm chằm Tống Như Ca.
Tống Như Ca quay mặt đi rồi nói, "Tôi có chứng cưỡng bách, cô..."
Cô xoay người, "Tóc cô bị rối loạn."
Hà Ngộ Ngộ trả lời ứng phó, đi theo Tống Như Ca ra cửa.
Sau khi về đến nhà, Hà Ngộ Ngộ lập tức đi lên lầu, nhanh chóng vào phòng ngủ đóng cửa lại, sau đó nhào lên giường, nhét đầu dưới cái gối.
"A a a a!" Hà Ngộ Ngộ la lên.
Còn Tống Như Ca vẫn còn đang thay dép chưa kịp định thần, cô nhìn cầu thang mà trầm mặc.
Chẳng lẽ vừa rồi cô làm hơi quá sao? Nhưng mà cô không nhịn được, Tống Như Ca đem đôi giày của Hà Ngộ Ngộ đặt vào trong kệ giày.
Đi vào trong nhà bếp rót một ly nước lạnh, một hơi uống cạn ly.
Ở trên lầu, Hà Ngộ Ngộ lại đi vào trong nhà tắm, chuẩn bị tắm nước lạnh để bình tĩnh lại một chút.
Mới mở vòi hoa sen nước lạnh chảy ra, làm cho người ta lạnh run bần bật, cô lập tức xoay vòi sen về bên nước nóng.
Trong TV đều gạt người! Ai nói mùa đông tắm nước lạnh để bình tĩnh chứ! Toàn gạt người!
Sau khi rửa mặt xong, Hà Ngộ Ngộ khom lưng đi ra cửa, không nhìn thấy Tống Như Ca ở bên ngoài, lập tức chạy vào trong phòng ngủ.
Lúc nằm trên giường, cô đưa tay sờ sờ chỗ ngón tay Tống Như Ca chạm vào.
Rốt cuộc, Tống Như Ca đang nghĩ gì vậy? Tại sao lại làm hành động này?
Chẳng lẽ bây giờ thẳng nữ đều làm