Sau khi, Tống Như Ca đăng bài lên Weibo, đột nhiên cô cảm thấy hối hận.
Làm như thế có quá trắng trợn lắm không?
Cô lập tức chỉnh sửa nội dung trên Weibo, đổi thành
[Bữa sáng.]
Nhưng mà đã có rất nhiều người mau tay lẹ mắt, lập tức đưa ra các suy đoán.
@Áo ấm bên người Ca Thiếu: Đã xảy ra chuyện gì thế?
@Mẹ vịt con: A a a a!! Tiên nữ nhà tôi sao thế này?
@Vì Ca xông pha: Ai? Là ai đã đoạt Ca Thiếu nhà tôi rồi hả.
@Hậu cung Tống Như Ca: Chỉ là một bữa sáng thôi mà, mọi người đừng sốt sắng quá.
Tống Như Ca nhìn bình luận, nheo nheo con mắt, sau đó cầm sandwich ăn.
Sớm hay muộn thì cũng biết thôi, sợ cái gì?
Ơ mà...!cũng chưa chắc lắm.
Lúc Tống Như Ca đang chạy bộ trên máy tập, thì bên kia Hà Ngộ Ngộ cũng chạy như ngựa.
Các cô đang chuẩn bị đến những nhà đã mua kiếm Nhật, nói như vậy ngoài những người có sở thích trưng bày mới mua loại kiếm này, người thường sẽ không mua nó.
Cho dù có mua, dùng để cắt tỉa cũng không quá tiện.
"Em cảm thấy có hi vọng à?" A Bổn hỏi, anh ta không để ý chuyện này cho lắm.
Hà Ngộ Ngộ nhìn tư liệu trong tay, "Vẫn nên điều tra cẩn trọng, mặc dù biết hơn phân nửa những người này không có khả năng."
Đi thẳng một đường đến khu dân cư Hướng Sơn, chỗ này xây dựa vào núi, mùa xuân cây xanh tạo thành bóng râm, bây giờ chỉ còn lại cành lá cây khô, nhưng mà cũng đủ để che nắng.
Bọn họ đến hộ gia đình đầu tiên, là người đàn ông đã ly hôn, có một đứa con gái đang học đại học, là dân làm ăn kinh doanh.
"Đi thôi." Hà Ngộ Ngộ quắc tay, các đội viên phía sau đi theo cô vào trong khu dân cư.
Vừa mới vào bên trong khu dân cư, đã thấy bên trong khá âm u.
"Sao khu dân cư này âm u quá vậy." A Bổn nhìn xung quanh nói.
Hà Ngộ Ngộ ngửi ngửi, giống như có mùi khói.
"Mọi người có ngửi được mùi khói không?" Hà Ngộ Ngộ nói với mọi người.
A Bổn nói, "Không xong rồi!"
Anh ta chỉ vào tầng lầu bên kia, "Cháy!"
Đám người Hà Ngộ Ngộ lập tức nhìn theo hướng tay của A Bổn, một đám khói bốc lên, có đốm lửa.
"Cứu người!" Hà Ngộ Ngộ hô to, lập tức chạy như điên.
Chỉ trong vòng mười mấy giây, đám lửa lan ra rất nhanh, đến mấy cây cổ thụ héo khô cũng bị cháy lan.
A Bổn nhanh chóng liên hệ đội cứu hoả.
Hà Ngộ Ngộ chạy đến bãi cỏ, A Bổn lấy ống nước từ vòi cứu hoả ra, cả hai cùng nhau lắp đặt ống nước trên vòi cứu hoả.
"Mau đi cứu người!" Hà Ngộ Ngộ hét lên với đồng đội trước khi cô mở khoá trụ cứu hỏa.
Đám cháy đã cháy lan lên tầng 2.
Do ngọn cây quá cao làm cho đám cháy đã lan rất nhanh đến tầng 2, rèm cửa cũng bị cháy do cửa sổ đang mở.
Nhiều người dân đã vội vã rời khỏi nhà, có người trùm mền bị ướt, có người lấy khăn che miệng.
Từ toà chung cư trong cùng lan sang chung cư thứ hai, đám cháy có xu hướng gia tăng.
"Anh phun nước dập lửa, tôi sẽ vào cứu người!" Anh Hà Ngộ Ngộ ném ống nước cho A Bổn, xối nước lên người, dưới thời tiết lạnh thế này cô không khỏi rùng mình.
Bây giờ, Hà Ngộ Ngộ không có thời gian để mà nghĩ nhiều như vậy, vì cô ấy là cảnh sát nhân dân, người dân đang gặp nguy hiểm, cần được cứu thoát khỏi đám lửa càng nhanh càng tốt.
"Cô phải cẩn thận đó!" A Xương đứng ở phía sau dặn dò.
Hà Ngộ Ngộ lao vào biển lửa, đưa tay lên ra hiệu "Ok" với A Xương ở phía sau.
Các thành viên trong đội đã vào trước và lần lượt di chuyển các cư dân, đội cứu hỏa cũng đang trên đường tới.
"Cẩn thận, cúi người xuống đi ra!" Hà Ngộ Ngộ đứng ở cửa hét lên, ngọn cây bên cạnh đám lửa đang vung vẩy "cánh tay", giống như sợ ngọn lửa đốt chúng nó.
Thậm chí có người đi thang máy đi xuống lầu, Hà Ngộ Ngộ căm hận mắng.
"Đừng đi thang máy!" Cô ấy chạy lên từ lối thoát hiểm và liên tục hét lên không được đi thang máy.
Nếu mạch điện trong thang máy bị ngắt thì người bị kẹt bên trong chỉ còn con đường chết.
Cô một hơi chạy đến tầng bảy, ngay cả khi lên đến đây, vẫn có thể bị khói dày đặc bên dưới làm cho ngạt thở, cho dù không bị lửa thiêu đốt, cô cũng bị khói làm cho choáng váng, trúng khí độc.
"Chị cảnh sát!" Một cô bé hét lên.
Hà Ngộ Ngộ đột nhiên xoay người, cúi xuống hỏi: "Sao vậy?"
"Bà nội của em vẫn còn ở trong, em không thể nhấc bà lên được, xin chị hãy giúp em cứu bà nội!" Đứa bé khóc lóc nói.
Hà Ngộ Ngộ không nghĩ nhiều, liền chạy vào phòng, nhìn thấy một bà lão ngồi trên xe lăn, cánh tay khô khốc, khuôn mặt gần như không có thịt, nhưng đôi mắt rất tinh tường.
"Bà à, cháu sẽ cứu bà ra ngoài!" Hà Ngộ Ngộ nói, vô tình hít phải một luồng khói.
Bà lão lắc đầu, khàn cổ nói: "Không cần đâu cô gái trẻ, mau đưa cháu gái của ta đi xuống!"
Cô bé bên cạnh vừa sụt sùi vừa khóc, "Bà ơi, cháu không quan tâm! Bà phải đi với cháu, hu hu hu."
Hà Ngộ Ngộ nghiến răng đẩy xe lăn của bà cụ ra ngoài, vì không đi thang máy được nên khi đến lối thoát hiểm, Hà Ngộ Ngộ khom người cúi đầu trước mặt bà: "Bà nội, cháu sẽ cõng bà xuống! "
Khói từ hành lang càng ngày càng dày, có thể khiến người ta chảy nước mắt.
"Cô gái trẻ không cần, cháu đi đi! Bằng không, sẽ khó đi ra được." Bà nội thật sự cự tuyệt.
Hà Ngộ Ngộ lập tức bế bà ra khỏi xe lăn, một tay đỡ bà nội sau lưng, tay còn lại kéo cháu gái.
Cô từ lầu bảy chạy xuống, mũi có chút khó chịu vì khói, Hà Ngộ Ngộ nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng xuống được lầu 4.
Càng đi xuống dưới nhiệt độ càng cao, cô từ bên cửa sổ nhìn xuống dưới thấy lính cứu hoả, Hà Ngộ Ngộ thở nhẹ nhõm hơn.
"Chờ một chút, nhịn một chút!" Hà Ngộ