Tống Như Ca khẽ run lên khi nhìn ngón tay bị Hà Ngộ Ngộ cắn.
"Hả?" Cô nghi ngờ nhìn Hà Ngộ Ngộ, nhưng người nọ vẫn chưa nhả ra.
Môi của Hà Ngộ Ngộ đang chạm vào đầu ngón tay của Tống Như Ca, ngón tay của cô ấy có một chút ấm áp.
"Tôi, tôi xin lỗi." Hà Ngộ Ngộ phản ứng lại, lập tức nhả ra.
Tống Như Ca mỉm cười và không nói gì.
"Gần đây tôi đã có một bộ phim truyền hình về điều tra tội phạm.
Tôi không biết liệu cảnh sát Hà có thể phổ cập cho tôi một số vấn đề được không?" Tống Như Ca hỏi.
Hà Ngộ Ngộ vội vàng gật đầu: "Đương nhiên, cô muốn hỏi cái gì?"
Tống Như Ca đã suy nghĩ kỹ về đề tài, từ góc độ của kịch bản, cô ấy thực sự có một số câu hỏi muốn hỏi.
"Khi các cô phá án, cô sẽ chú ý đến những chi tiết nào? Ví dụ như mặc quần áo, cử động nhỏ, v.v.", Cô hỏi.
......
Khi A Bổn bước vào, Hà Ngộ Ngộ đã nói hết lời.
"Tiểu Ngư, chúng tôi đã điều tra 3 người mua kiếm Nhật sau vụ cháy.
Họ đều có chứng cứ ngoại phạm, khi ra vào khu dân cư đều không thấy ai mang theo kiếm Nhật." A Bổn đưa kết quả điều tra được giao cho Hà Ngộ Ngộ.
Hiện tại có thể loại trừ nghi ngờ về ba người này.
Xét về vết thương của nạn nhân, nhận định của cô chắc chắn không sai.
Điều đó chỉ có thể chứng minh rằng trong lần này, kẻ sát nhân có thể đến chợ đen để mua thanh kiếm Nhật.
"Lý Cầm thế nào rồi?" Hà Ngộ Ngộ nhìn thông tin trong tay cô, cô sợ Lý Cầm không chịu được kích thích sẽ làm ra chuyện gì đó quyết liệt.
A Bổn lắc đầu: "Không có gì bất thường, chỉ là trong khoảng thời gian này bà ta không ở nhà nhiều."
Nói cho cùng thì rốt cuộc chồng bà ta đã chết, còn có tâm tư đi làm chuyện khác sao.
"Bên Tiểu Biện và Ngưu Tử thì sao?"
"Đã liên lạc với gia đình của họ." A Bổn trả lời.
Hà Ngộ Ngộ gật đầu, và cô liếc nhìn Tống Như Ca ngồi bên cạnh, người nọ đang ngồi trên ghế mắt thì nhìn cô.
Buổi tối Hà Ngộ Ngộ không có đi về đội, trực tiếp cùng Tống Như Ca về nhà.
Thân thể Hà Ngộ Ngộ khôi phục rất nhanh, dù sao thì cô đã từng trải qua huấn luyện.
Sau khi về đến nhà, bọn họ căn bản không nói nhiều.
Thứ nhất, Hà Ngộ Ngộ không biết nói gì, và thứ hai là đã quá muộn.
Ngay khi cô ấy bước ra khỏi phòng tắm với một chiếc khăn tắm quấn quanh người và dùng khăn lau tóc, thì Tống Như Ca xuất hiện với một bộ đồ ngủ bằng lụa trắng, bao vây lấy vóc dáng mảnh mai của cô.
Hà Ngộ Ngộ liên tục lấy chiếc khăn trên tay xoa lên tóc.
"Cảnh sát Hà, cô có thể đọc kịch bản giúp tôi được không?" Tống Như Ca hỏi, cầm trên tay hai chiếc bút dạ.
"Được!" Hà Ngộ Ngộ quàng khăn lên vai và lấy tay cầm lấy kịch bản của Tống Như Ca.
Tống Như Ca đóng phim truyền hình trinh thám kể về một nữ cảnh sát mắc chứng PTSD, hay còn gọi là chứng rối loạn tâm lý sau chấn thương.
Sau đó, một bác sĩ tâm lý da trắng, xinh đẹp, chân dài kiêm chuyên gia phân tích hành vi phạm tội đến đội để chẩn đoán và điều trị cho cô, cuối cùng hai người trở thành bạn thân, thường được gọi là tình chị em trong xã hội.
Bộ phim này còn rất nhiều vụ án chưa được giải quyết, trong quá trình nữ cảnh sát điều tra, nữ bác sĩ cũng đã giúp đỡ cô rất nhiều, cô cảm thấy cô ấy chỉ hơn một người bạn dưới người yêu.
Nếu đây không phải là một bộ phim truyền hình tập trung về các vụ án, Hà Ngộ Ngộ sẽ nghĩ rằng kịch bản mà Tống Như Ca nhận là một bộ phim bách hợp.
Nhưng...!tựa đề của bộ phim này hơi khó nói.
Cái gì gọi là , cái thể loại gì thế này!
Hà Ngộ Ngộ không thể nói trước mặt Tống Như Ca như thế, cô nhìn lướt qua nội dung của kịch bản và cảm thấy không có vấn đề gì.
"Khá tốt, tôi không biết nhiều về nó, nhưng trong này viết làm tôi cảm thấy khá giống tác phong khi chúng tôi phá án." Hà Ngộ Ngộ cười ngây ngô.
Tống Như Ca bước đến bên Hà Ngộ Ngộ, đầu cô sắp chạm vào người Hà Ngộ Ngộ.
"Chỗ này, tôi không biết phải phản ứng như thế nào." Tống Như Ca chỉ vào một đoạn cốt truyện bằng bút dạ xanh huỳnh quang trên tay.
Đoạn đó có lẽ nói về nữ cảnh sát đang giải quyết vụ án với nữ chuyên gia phân tích, nữ cảnh sát đã ấn cô ấy vào tường của hiện trường vụ án để nói chuyện.
Hà Ngộ Ngộ lắc đầu: "Không được, chúng ta không thể phá hủy hiện trường."
Tống Như Ca lộ ra vẻ hiểu nhưng không hiểu, nói tiếp: "Vậy thì chỗ này nên diễn thế nào?"
Có chút ánh sáng trong mắt cô ấy, và ánh mắt vô tội.
Hà Ngộ Ngộ nhìn vào mắt Tống Như Ca, hóa ra cô ấy thực sự đang hỏi về kịch bản.
"Cái này không thể dời qua một bên sao? Nếu tại hiện trường gây án thật sự làm ra loại chuyện này, nhất định sẽ bị khán giả phun chết, phải nghiêm túc." Hà Ngộ Ngộ nhớ tới sức chiến đấu của cư dân mạng, lơ là một cái là bị mắng chửi.
Tống Như Ca thận trọng gật đầu: "Tôi hiểu rồi, là ở hiện trường vụ án muốn kéo người đi phải không?"
"Đúng vậy." Hà Ngộ Ngộ trả lại kịch bản cho Tống Như Ca.
Sau khi Tống Như Ca cầm kịch bản, cô ấy quay sang bên và dồn Hà Ngộ Ngộ vào tường.
Cô nhướng mày nhìn gương mặt Hà Ngộ Ngộ chỉ cách mười mấy cm, người nọ đang nhìn cô với vẻ mặt đờ đẫn.
"Cảnh sát Hà, là vậy sao?" Tống Như Ca khàn giọng nói bên tai Hà Ngộ Ngộ.
Khi Hà Ngộ Ngộ nghe thấy những lời này, đôi chân của cô ấy đã tê liệt vì giọng nói của Tống Như Ca.
Cô ấy đặt tay trước ngực, lấy ngón tay chọc vào vai Tống Như Ca, ngắt quãng nói: "Chính là như vậy."
Tống Như Ca nghiêng đầu vùi đầu vào cổ Hà Ngộ Ngộ, cơ thể vừa được tắm rửa thoang thoảng hương thơm.
"Nhìn kìa, doạ cô sợ rồi," Tống Như Ca cười nhẹ, đứng thẳng dậy và nhìn chằm chằm vào mắt Hà Ngộ Ngộ: "Sao? Xấu hổ ư?"
Hà Ngộ Ngộ hít