Edit: Lạc Lạc
Bách Dương đứng bên cạnh xe, đang tự hỏi khi nào nên đưa hành lý của Phó Minh Dư lên.
Anh chỉ nói một câu “Chút nữa”, không biết cái “Chút nữa” này là bao lâu, càng không hiểu tại sao anh lại muốn “Chút nữa”.
Bách Dương nhìn đồng hồ, đã gần hai chục phút trôi qua kể từ lúc Phó Minh Dư bước xuống xe, chắc là được rồi.
Vì thế anh đã bảo tài xế mở cốp xe ra.
Nhưng chỉ vừa chuyển vali hành lý xuống, đã thấy Phó Minh Dư bước ra khỏi cổng lớn.
Trong bóng đêm vẫn có thể nhìn thấy rõ sắc mặt tái mét của anh, bước chân dài rộng, dường như không thể đợi được mà nhất định phải rời khỏi chỗ này.
Bách Dương lùi lại một bước theo bản năng, dựa vào thân xe, hỏi: “Phó tổng, để quên cái gì ạ?”
“Về biệt thự Hồ Quang.”
Anh chỉ nói vài từ như vậy, Bách Dương nơm nớp lo sợ, vội vàng mở cửa xe ra.
Nhưng Phó Minh Dư lại không lên xe ngay, Bách Dương quay đầu lại, thấy anh đang đứng ở bên đường, đốt một điếu thuốc.
Phó Minh Dư không nghiện thuốc lá mấy, một gói thuốc lá non nửa tháng mới có thể hút xong, hơn nữa rất ít khi hút thuốc ở nơi công cộng.
Bách Dương nghĩ, trong hai tuần qua anh đi từ Lâm Thành đến Paris, trên đường còn phải đi một chuyến Seychelles, trằn trọc trở về Giang Thành, thời gian ngủ bị thiếu thốn nghiêm trọng, có lẽ là thật sự rất mệt mỏi.
Chỉ là trong bóng đêm, ánh lửa nhỏ đã bị dập tắt, nhưng biểu cảm trên gương mặt của Phó Minh Dư vẫn chưa thả lỏng.
Một tiếng sau, xe chạy vào biệt thự Hồ Quang.
Xe dần dần chạy chậm lại trên con đường quanh hồ, ánh đèn đường chiếu rọi vào sóng nước đang lay động trong hồ, cành hoa mộc lan rũ đầu xuống, lung lay sắp rơi.
Phó Minh Dư mở cửa sổ xe, từng đợt gió đêm thổi vào, cảm xúc của anh cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.
Người ra mở cửa đón Phó Minh Dư vào là dì La.
“Cậu đã không về hơn nửa tháng rồi, sáng nay bà chủ còn nhắc cậu mãi.”
Phó Minh Dư nhìn quanh một lượt, nhưng lại không nhìn thấy người mẹ nhắc anh mãi đó, chỉ có một chú chó tha mồi vàng* lao đến.
*Chó Golden Retriever hay còn gọi là chó tha mồi, chó săn mồi
Phó Minh Dư cúi xuống xoa xoa vài cái, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: “Bà chủ đâu?”
Dì La lập tức giải thích: “Hôm nay khai trương gallery*, có một after party, bà chủ vẫn chưa về.
*Gallery: phòng trưng bày tranh tượng
“Ừm.”
Phó Minh Dư lên lầu tắm rửa được một lúc thì Hạ Lan Tương đã về.
Một tay của bà cầm làn váy lụa của trang phục dạ hội, một tay tháo hoa tai trứng bồ câu trên tai, bà liếc nhìn Phó Minh Dư lúc đi ngang qua anh trên cầu thang.
“Chút nữa vào phòng ăn ăn tối với mẹ.”
Nói xong lập tức bỏ đi, như Hoàng Thái Hậu đang ra lệnh.
Phó Minh Dư vốn cũng có ý định sẽ ăn chút gì đó.
Lúc anh đến phòng ăn, cháo trắng rau xào* hợp với khẩu vị của anh đã được dọn ra bàn.
*Cháo trắng rau xào: bàn ăn gồm có cháo trắng và nhiều món ăn kèm khác
Không lâu sau, sau khi gỡ bỏ kiểu tóc và thay đồ, Hạ Lan Tương đã xuống lầu, ngồi vào ngay trước mặt Phó Minh Dư.
“Chuyện đó của Yến An rốt cuộc là như thế nào?”
“Như thế nào gì?”
Phó Minh Dư ngước lên, lấy khăn giấy lau miệng, “Cũng đã trôi qua một tháng rồi, sao mẹ vẫn còn hỏi?”
Hạ Lan Tương khuấy thìa, không di chuyển, cố hết sức để che đậy, nhưng trong mắt bà vẫn lộ ra tia sáng của sự nhiều chuyện.
“Lúc trong tiệc tối mẹ nghe người ta nói, bạn gái nó là một tiểu võng hồng? Nghe nói gần đây vẫn luôn mắng chửi nó trên mạng, nói nó ngoại tình, có chuyện như vậy thật sao?”
Phó Minh Dư lập tức không còn muốn ăn nữa, đặt thìa xuống, lờ mờ nói: “Con không rõ lắm, hơn nữa, đó là bạn gái cũ.”
“Ồ, cũng phải, ồn ào ra như vậy nhất định cũng sẽ chia tay.”
Hạ Lan Tương biết Phó Minh Dư muốn rời đi, trầm mặt, “Ngồi yên đó, đã bao lâu không về rồi, không cùng mẹ trò chuyện một lúc à?”
“Mẹ nói đi.”
Hạ Lan Tương rất không hài lòng với thái độ của Phó Minh Dư, nhưng cũng là con do mình sinh ra, có thể làm gì được.
“Mẹ cảm thấy thằng nhóc Yến An này chắc là cũng không đến mức làm được điều đó. Nhưng cô gái đó đã làm ầm ra như vậy, chắc chắn nó cũng phải có trách nhiệm, nhất định là nó không tốt với người ta, hoặc là đã mập mờ với cô gái nào khác.”
Phó Minh Dư “Ừm” một tiếng.
Hạ Lan Tương tự nói với mình: “Nghe nói cô gái đó có một hay hai triệu fans gì à? Đây không phải là một kết cục tốt đẹp rồi, bây giờ chú Yến của con đang rất giận, vấn đề này đã ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty, một bên Yến An không còn cách, cô gái bên đó cũng không buông tha, muốn khởi kiện. Nếu thật sự bị mất uy tín, cô gái đó cũng phải có trách nhiệm trong chuyện này. Ây da, con nói xem những người trẻ các con cũng thật là, có điều gì không thể từ từ mà nói à? Một hai phải ồn ào đến khó coi như vậy.”
Lần này người ở phía đối diện thậm chí cũng không “Ừm” một tiếng.
Anh rũ mắt, nhìn vào cái bát trước mặt, như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Thôi bỏ đi, nói chuyện với con thật là chán.” Hạ Lan Tương che miệng ngáp một cái, “Quà đâu?”
Phó Minh Dư hất cằm, ý bảo Hạ Lan Tương nhìn kệ tủ phía sau.
"Coi như trong lòng con vẫn còn có mẹ.”
Hạ Lan Tương đứng dậy đi đến cạnh kệ tủ, thứ nhìn thấy đầu tiên là một chiếc hộp nhung tinh tế, bên trên được thêu chữ “Piaget”.
Mở ra thì thấy, đó là món trang sức ốc đảo vàng cao cấp mà bà muốn.
Sau khi bảo dì La đem hộp đi cất, lại thấy bên cạnh còn một hộp nữa.
Hộp nhỏ hơn, bà tùy tay mở ra, một chuỗi vòng cổ ngọc trai được treo trên lớp vải nhung màu đen, ánh sáng tinh tế, vô cùng tao nhã.
Bà rất thích trang sức, tất nhiên có thể nhìn ra đây là ngọc trai tự nhiên đầu những năm 90.
“Cái này cũng cho mẹ luôn à?”
Phó Minh Dư ngẩng đầu nhìn bà, sau đó nhanh chóng quay mặt đi.
“Mẹ thích thì lấy đi.”
Vừa nghe nói vậy, Hạ Lan Tương còn gì mà không hiểu nữa.
Bà đóng hộp lại, uể oải bước lên lầu, “Mẹ không lấy đồ của người khác đâu.”
Đi được nửa đường, bà lại dựa vào lan can và nhìn xuống, “Sáng mai có một buổi triển lãm nghệ thuật Balzer ở trung tâm hội nghị, con có thời gian không? Đi cùng mẹ đi.”
“Không có thời gian.”
“Hừ.”
Cùng lúc đó, hầu hết đèn ở chung cư Danh Thần vẫn còn sáng.
Nguyễn Tư Nhàn đang tắm, thoải mái đến mức muốn ngủ luôn trong bồn.
Nếu không phải vì tiếng chuông cửa, cô thật sự không muốn đứng dậy khỏi bồn tắm.
Đã muộn thế này không biết còn ai đến, Nguyễn Tư Nhàn vội vàng mặc đồ vào, quấn tóc vào mũ làm khô tóc, vội vàng nhìn lướt qua máy theo dõi.
Lại là Yến An.
Vào lúc này, nhà cô, thật sự có chút xấu hổ.
Tuy nhiên khi nghĩ đến người ta