Edit: Lạc Lạc
Lúc Nguyễn Tư Nhàn ra khỏi đồn cảnh sát, bên ngoài mặt trời đã lên cao.
Bách Dương đi theo sau, thấy đùi cô bị đỏ một mảng, hỏi: “Chân của cô không sao chứ?"
“Chỉ bị rách da thôi, không sao.”
Nguyễn Tư Nhàn nhìn ra ngoài, xe của Phó Minh Dư đang đỗ bên đường.
Không ngờ Phó Minh Dư vẫn chưa đi.
Nguyễn Tư Nhàn bước đến, gõ lên cửa sổ xe.
Phó Minh Dư hạ cửa kính xe xuống, quay sang nhìn cô.
“Giải quyết xong hết rồi à?”
Nguyễn Tư Nhàn gật đầu, trên mũi có một ít mồ hôi.
Mùa hè nói đến là đến, hôm qua người qua đường vẫn còn mặc áo khoác, hôm nay đã đổi thành áo ngắn tay.
Cô sờ mồ hôi trên mũi, lẩm bẩm: “Cảnh sát xử lý xong cả rồi.”
Phó Minh Dư nâng cửa sổ xe phía trước lên, nói một câu “Lên xe đi”.
Mở cửa xe ra, không khí mát lạnh từ máy điều hòa đã xua tan hơi nóng trên người Nguyễn Tư Nhàn.
Cô và Phó Minh Dư ngồi ở hai bên.
Giọng của người bên cạnh lạnh như nhiệt độ bên trong xe: “Chuyện là như thế nào vậy?”
Vừa trải qua quy trình tại đồn cảnh sát, đã hiểu rõ mọi chuyện.
Không biết có phải là vì lúc sáng bắt kẻ gian dâm thất bại mà còn phải vào đồn cảnh sát một chuyến hay không, cô gái đó chịu quá nhiều đả kích, nói năng loạn xạ cả lên, một lúc lâu Nguyễn Tư Nhàn mới bắt được trọng điểm.
Cô gái đó là bạn gái cũ của Yến An, cả hai vừa chia tay không bao lâu, còn người đàn ông đó là anh trai của cô ta.
Tên Yến An này mắc chung bệnh với hầu hết cánh đàn ông, giai đoạn đầu chia tay sẽ là lạnh lùng và bạo lực, không nghe điện thoại không gặp mặt, như thể anh ta phải bận rộn cả ngày.
Và tất nhiên người đó sẽ nghĩ rằng anh ta có người phụ nữ khác, ép hỏi không thành, vì thế mới đưa anh trai mình theo để canh chừng Yến An gần một tháng nay.
Làm một người bạn gái cũ, cô ta dĩ nhiên biết Yến An thỉnh thoảng sẽ nghỉ chân ở chung cư Danh Thần, nhưng gần đây lại xuất hiện thường xuyên, chắc chắn là có trò mèo.
Sau đó nữa, chính là tối qua Yến An xuống máy bay và đi thẳng đến nhà Nguyễn Tư Nhàn, đã tạo cho bạn gái cũ của anh ta một ảo giác rằng Yến An đang cất giấu người đẹp.
Có điều Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy hai anh em nhà này cũng rất lợi hại, sáng sớm đợi bên ngoài chung cư cả buổi, thấy một cụ bà đi mua thức ăn về, có thể thản nhiên đi theo người ta quẹt thẻ vào cửa, khiến họ trông như là người một nhà.
Với kỹ năng này không đi làm gián điệp mà lại làm võng hồng thì thật là nhân tài không được trọng dụng.
“Hiểu lầm thôi.”
Nguyễn Tư Nhàn tóm tắt ngắn gọn, “Canh chừng mấy ngày nay, tối hôm qua thấy Yến An đến nhà tôi, sáng nay lập tức lên tìm bằng chứng.”
Nói xong câu này, Nguyễn Tư Nhàn liền nghe thấy một tiếng cười nhạo vô cùng nhỏ từ anh.
Cảm giác đó, giống hệt như lúc anh xuất hiện vào buổi sáng và nói một câu “Không phải cô có thể tự giải quyết sao?".
Phó Minh Dư nhìn qua.
Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ xe đúng lúc chiếu rọi vào mặt anh, ánh mắt bị phản chiếu nhạt đi, bình thường luôn là một đôi mắt đen nhánh, bây giờ lại hơi ngả sang màu hổ phách dịu dàng.
Trong một khoảnh khắc, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy người này trông thật là đẹp.
“Tôi đã từng nhắc nhở cô phải cẩn thận rồi.”
“……”
Thôi bỏ đi, Nguyễn Tư Nhàn rút lại cảm giác vừa nãy.
Bách Dương ở hàng ghế đầu quay lại hỏi: “Về chung cư sao ạ?”
Phó Minh Dư gật đầu, chiếc xe lập tức lao ra ngoài.
Trên đường đi, Nguyễn Tư Nhàn không nói gì.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẫm nghĩ, dường như mình cũng nên nói lời cảm ơn với Phó Minh Dư.
Tuy cô đã quen sống một mình, nhưng tình huống lúc sáng đổi lại là cô gái nào cũng không thể chịu được, bị người lạ đột nhập, còn có một gã đàn ông khoẻ mạnh dùng vũ lực để kiềm chế mình, không ra thể thống gì cả.
Ngay khoảnh khắc Phó Minh Dư xuất hiện, mặc dù còn kèm theo sự mỉa mai của anh, nhưng con tim của Nguyễn Tư Nhàn thật sự đã đổ gục.
“Phó tổng.”
Nguyễn Tư Nhàn quay lại nhìn anh, biểu hiện đầy trịnh trọng.
Nhưng Phó Minh Dư lại đang nhắm mắt dựa vào đệm, trông như đang nghỉ ngơi.
“Hở.”
“Hôm nay cảm ơn anh.”
Sau khi nói xong, vài giây trôi qua, Nguyễn Tư Nhàn chớp chớp mắt.
Đưa ra phản ứng đi chứ?
Nhưng người bên cạnh dường như đã ngủ rồi, chỉ có một nụ cười đang dần nở rộ trên khóe môi.
Nguyễn Tư Nhàn biết, nhất định đây không phải là một nụ cười tử tế gì, những gì anh ta muốn nói tiếp theo nhất định cũng không phải là lời nói dễ nghe gì.
“Tôi vậy mà vẫn có thể nghe được câu này từ miệng của cô.”
Quả nhiên.
“Tôi là tình cảm chân thành nói lời cảm ơn với anh, còn cả……”
Cô dừng lại một lúc, sau đó nói, “Xin lỗi vì chuyện tối qua.”
Phó Minh Dư mở mắt, nhìn Nguyễn Tư Nhàn đầy vẻ đăm chiêu, cùng với một nụ cười trên môi, “Vì thế bây giờ tôi còn nhận được một lời xin lỗi sao?”
“Vậy anh có nhận không?”
Phó Minh Dư chậm chạp quay đầu lại, nhìn thẳng vào gương chiếu hậu ở phía trước.
“Nhận lời cảm ơn, xin lỗi thì thôi."
Nguyễn Tư Nhàn suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu ý anh là gì.
Nhưng ngay lúc này nhạc chuông điện thoại đã làm gián đoạn suy nghĩ của cô.
Là Yến An gọi đến.
“Yến tổng?”
Bên Yến An rất ồn ào, rõ ràng, anh vừa xuống máy bay.
Anh cũng vừa biết được chuyện này, lập tức gọi đến hỏi han tình hình.
“Bọn họ không làm gì cô chứ? Tình hình hiện giờ thế nào rồi? Tôi cử người đến giúp cô nhé?”
“Không cần, giải quyết cả rồi.” Nguyễn Tư Nhàn suy nghĩ, vẫn nói ra tình hình vừa biết được, “Hai người đó sẽ bị giam giữ mười ngày, bạn gái cũ của anh đang khóc lóc ồn ào ở trong đó đấy.”
Dù sao cũng là một võng hồng, chuyện bị giam giữ chắc chắn sẽ không thể che giấu được.
Bọn họ không có đội ngũ PR chuyên nghiệp như các ngôi sao —— mặc dù có, cũng không có một lượng fans hùng hậu như các ngôi sao. Vì thế nếu bị nổ ra đột nhập vào nhà riêng bất hợp pháp và còn bị giam giữ mười ngày, hình tượng công chúng coi như sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Yến An nghe thấy lời này, cũng im lặng một hồi, sau đó nói: “Thật sự xin lỗi cô, là do tôi không giải quyết thỏa đáng, bây giờ tôi vừa xuống máy bay, ngày mai sẽ về, tôi sẽ tự mình nói lời xin lỗi với cô.”
“Thật sự không cần đâu, Yến tổng.” Nguyễn Tư Nhàn nhớ ra điều gì đó, lại nói, “Cả thứ mà anh đã tặng tôi tối qua, thật sự quá đắt, tôi sẽ trả lại nó cho anh.”
“Ấy đừng đừng đừng, cô đừng trả lại cho tôi, tối qua cô không nhận thì thôi, nhưng hôm nay phải nhận, coi như là lời xin lỗi của tôi.”
“Miệng xin lỗi là được rồi, Yến tổng, thật đấy, tôi nói chuyện này đã qua rồi, tôi sẽ không để bụng. Tôi không phải là người lòng dạ hẹp hòi, anh hoàn toàn không cần phải bận tâm như vậy.”
Lúc Nguyễn Tư Nhàn nói lời này, cô không để ý đến Phó Minh Dư ở một bên đang liếc mắt nhìn mình.
—— một ánh mắt vô cùng khó tin.
“Thật sự không cần tặng cho tôi cái này, Yến tổng……” Nguyễn Tư Nhàn đã sắp mất kiên nhẫn, “Hơn nữa tôi cũng không thích những thứ này.”
—— “Vậy cô thích gì?”
Nghe một câu như thế, Nguyễn Tư Nhàn đứng hình một lúc.
Cô che điện thoại lại, nhìn sang Phó Minh Dư.
Phó Minh Dư cũng nhìn cô.
Hóa ra lúc nãy cô không nghe lầm, Phó Minh Dư và Yến An thật sự đã hỏi câu này cùng một lúc.
Điện thoại vẫn đang được kết nối với Yến An, Nguyễn Tư Nhàn nhìn Phó Minh Dư với vẻ nghi ngờ, gằn từng chữ một.
“Tôi thích máy bay.”
“Airbus 380, máy bay hai tầng.”
Đầu dây bên kia và bên trong xe đồng loạt im lặng một lúc.
Bốn mắt nhìn nhau, là Phó Minh Dư dời mắt đi trước, quay đầu lại, trong mắt còn kèm theo một chút cạn lời.
Còn phía Yến An, mặc dù biết là nói đùa, nhưng cũng không thể nói về chủ đề này được nữa, bỏ xuống một câu “Tôi về Giang Thành rồi nói sau”.
Sau khi cúp máy, bên trong xe lại rơi vào im lặng.
Nguyễn Tư Nhàn lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Gương mặt của Phó Minh Dư được phản chiếu trên cửa sổ xe.
Cô suy nghĩ, lúc nãy tại sao Phó Minh Dư lại đột nhiên hỏi cô thích gì.
Người ta nói ra thì nhất định là sử dụng động cơ, chẳng hạn như Yến An, hỏi cô thích gì, là muốn tặng quà cho cô để nhận lỗi.
Vậy còn Phó Minh Dư thì sao?
Cũng muốn tặng quà cho cô à?
Điều này không phù hợp với người ta.
Nguyễn Tư Nhàn nghĩ trăm lần cũng không ra, ma