Edit: Lạc Lạc
Lúc máy bay hạ cánh xuống Madrid đã là hai giờ sáng hôm sau.
Trong lúc này, Hạ Lan Tương có gửi vài tin nhắn cho Phó Minh Dư.
“Khi nào thì đến?”
“Thời tiết bên đó thế nào?”
“Không biết bên Châu Âu hiện giờ có bạo loạn không, con hãy thường xuyên chú ý một chút, vệ sĩ nên mang theo thì mang theo.”
Chủ đề dong dài này cuối cùng cũng như dự kiến của Phó Minh Dư, sẽ chuyển đến cô gái bên cạnh anh.
“Trịnh Ấu An trên đường vẫn ổn chứ?”
“Ba mẹ con bé đã sắp xếp người đến đón nó, con cũng đừng bận tâm quá nhiều, xuống máy bay phải nghỉ ngơi đàng hoàng, trong thời gian này con đã quá mệt mỏi rồi.”
Lúc Phó Minh Dư đọc được tin nhắn, trả lời lại hai câu ngắn gọn.
“Đến rồi.”
“Con cũng không có nhiều thời gian rảnh để bận tâm đến người khác.”
Sẵn tiện đưa Trịnh Ấu An theo, là do Hạ Lan Tương đồng ý, mà Phó Minh Dư cũng không phản đối.
Nhưng điều này không có nghĩa là anh có ý gì khác, mẫu thân đại nhân đã lo lắng nhiều rồi.
Về vấn đề của Trịnh Ấu An, nhà họ Phó có một chút khác biệt.
Vào sinh nhật năm ngoái của Hạ Lan Tương, Đổng Nhàn đưa Trịnh Ấu An đến tham dự, đó là lần đầu tiên Phó Minh Dư và Trịnh Ấu An gặp nhau.
Không giống như những đại tiểu thư khác, dường như Trịnh Ấu An không thích những dịp như này lắm, lúc giao tiếp còn hơi e ngại, lúc được Đổng Nhàn đưa đến chào hỏi với Phó Minh Dư cũng rất ngại ngùng, giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt, Phó Minh Dư chỉ nhìn cô, liên tục mỉm cười gật đầu.
Thật ra đã rất nhiều lần rồi anh không nghe rõ cô đang nói gì.
Nhưng khi cảnh này rơi vào mắt Phó Thành Chu và Trịnh Hoa Tĩnh, cả hai ông bố đều cảm thấy rằng trông thật xứng đôi vừa lứa.
Kể từ đó đã có ý tác hợp.
Tất nhiên là Phó Thành Chu cũng có nói qua chuyện này với Hạ Lan Tương, lúc đó Hạ Lan Tương đã nở một nụ cười nhu mì và hiểu chuyện, nói rằng ý tưởng này của Phó Thành Chu rất tuyệt vời.
Hai đứa trẻ đều trẻ trung và hợp nhau, trai tài gái sắc, nếu có thể thành đôi, đối với công ty hai nhà cũng có lợi thật lớn.
Nhưng trong thâm tâm Hạ Lan Tương lại cực kỳ không muốn.
Bà không có ý kiến gì với Trịnh Ấu An, thậm chí còn thấy hơi thích con bé này, nhưng —— muốn bà kết thông gia với Đổng Nhàn sao?!
Bà thà để con trai mình cả đời không kết hôn!
Không được, điều này hơi ác độc.
Nhưng bà tưởng tượng nếu như Phó Minh Dư và Trịnh Ấu An thật sự thành đôi, về sau số lần bà và Đổng Nhàn chạm mặt cũng sẽ tăng lên, cuộc sống tương lai sau này quả thực là phải nghẹt thở rồi.
Nhưng may là Trịnh Ấu An đã đi du học, Phó Minh Dư lại bận rộn, muốn tác hợp cũng không có cơ hội, đã hơn một năm trôi qua, cả hai mới chỉ gặp nhau hai lần.
Nhưng hiện giờ Trịnh Ấu An đã tốt nghiệp và về nước, lại còn càng lớn càng xinh đẹp, nụ cười và đôi lúm đồng tiền ngọt ngào chết người, chàng trai nào cũng không thể kìm được.
Nghĩ đến điều này, Hạ Lan Tương bắt đầu có triển vọng về cuộc sống tương lai của mình, phải cùng Đổng Nhàn tham dự đám cưới, cùng nhau lên sân khấu phát biểu, sau này còn cùng nhau tham dự đám đầy tháng của cháu trai, đám thôi nôi, thậm chí vào dịp tết mỗi năm hai nhà còn phải quây quần bên nhau, bà còn phải giả vờ điệu bộ thông gia tình cảm thắm thiết.
Cuộc sống này thật sự là quá khó khăn.
Cuối cùng bà đã làm gì sai mà lại phải kết thông gia với Đổng Nhàn?!
Nếu lúc này ông trời sắp xếp một tiên nữ đến chiếm lấy trái tim Phó Minh Dư, bà sẵn sàng ăn chay một năm để bày tỏ lòng biết ơn.
Lúc này, máy bay đang trượt, tốc độ dần chậm lại.
Phó Minh Dư liếc nhìn sang cô gái đang ngồi ở ghế bên cạnh.
Nửa tiếng trước khi hạ cánh, cô lại bắt đầu bận rộn.
Không biết lấy từ đâu ra một cái túi nhỏ, đem ra một đống chai lọ vại bình, chốc chốc lại phủi phủi lên bề mặt, chốc chốc lại cong người lau lau lên chân của đồ vật, cuối cùng lại bôi bôi lên cổ của đồ vật.
Cô ngẩng đầu lên, cổ của cô vô cùng trắng sáng.
Phó Minh Dư nhìn cảnh này, bỗng nhớ ra, cổ của Nguyễn Tư Nhàn cũng rất cao và thẳng, như một con thiên nga, luôn luôn vươn cao.
Hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ cụp đuôi của cô.
Tâm trí của Phó Minh Dư trôi đi, cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận, hoàn toàn không biết trong ánh mắt mình đang tràn ngập những ý cười không thể nào che giấu.
Ý cười lan rộng, cả người cũng trở nên dịu dàng.
Phó Minh Dư nhìn điện thoại, tin nhắn được gửi hơn mười tiếng trước Nguyễn Tư Nhàn vẫn chưa trả lời, thế nhưng anh lại không cảm thấy giận chút nào, thay vào đó anh gửi thêm một tin nhắn nữa.
[ Phó Minh Dư ]: Sao không trả lời tin nhắn?
Nguyễn Tư Nhàn vừa về đến nhà thì nhận được tin nhắn này.
Do trời mưa to, chuyến bay bị hoãn, phải mất hơn mười tiếng mới quay về địa điểm xuất phát, lúc này mới về đến nhà.
Cô còn đưa Nghê Đồng về cùng.
Nói đến đây, Nguyễn Tư Nhàn cũng hơi cạn lời.
Thời tiết gần đây rất nóng, cô ấy lại ham lạnh, uống nước đá điên cuồng trong nhiều ngày liên tiếp, hôm nay báo ứng cũng đến. Trên đường trở về địa điểm xuất phát, Nghê Đồng bỗng dưng đến tháng, lúc đầu bụng dưới chỉ đau âm ỉ, sau đó lại như có một mũi khoan điện đang khoan trong đó.
Nhưng cô ấy không chịu nói, cắn răng bay cho xong chuyến bay lần này, cuối cùng lúc xuống máy bay cũng không gắng gượng được nữa, ngồi xổm xuống góc tường, không đứng dậy nổi.
Hơn nửa đêm, cô ấy cũng không muốn làm phiền người khác, chỉ nói muốn đến nhà bạn thân ở chung cư Danh Thần.
Vừa khéo Nguyễn Tư Nhàn cũng sống ở đó, cuối cùng cô đã đưa Nghê Đồng qua.
Nhưng khi đến trước cửa, gõ cửa không ai trả lời,