Edit: Lạc Lạc
“Tôi tốt bụng chỉ cho cô, cô không nghe thì thôi, làm gì mà hung dữ thế?”
Nghê Đồng cảm thấy kiểu người như Nguyễn Tư Nhàn quả thực là đôi khi không thể nói lý được, cô ôm cái bụng quặn đau của mình đi đến phòng khách, đặt mông ngồi xuống, có cảm giác bụng lại còn đau hơn nữa.
Nguyễn Tư Nhàn mang nước đường nâu đến, đưa ra trước mặt Nghê Đồng.
Nghê Đồng không muốn uống, quay mặt đi, “Tôi không muốn uống thứ này……”
Còn chưa dứt lời, cô đã thấy Nguyễn Tư Nhàn rụt tay lại, ngẩng đầu lên uống một ngụm lớn.
Một loạt hành động trôi chảy, mạch lạc và dứt khoát, không chút ngần ngại, khiến Nghê Đồng phải trừng mắt há mồm.
“Không uống thì thôi.”
Nguyễn Tư Nhàn nói xong còn ngồi xuống, một tay cầm điện thoại, một tay bưng nước đường nâu, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm, trông như đang uống trà.
Hoàn toàn lờ đi bệnh nhân bên cạnh.
Nghê Đồng đầy ấm ức, nhưng nói đi nói lại thì, bụng vẫn đau, chỉ có thể cuộn tròn người lại trong nỗi uất nghẹn.
Bỗng, cô cảm thấy Nguyễn Tư Nhàn ở cuối ghế sô pha đang di chuyển, nghĩ rằng chân của mình đã chạm phải cô, lập tức cuộn tròn người lại, cố gắng không tiếp xúc tay chân với Nguyễn Tư Nhàn.
Thật là đáng sợ.
Nghê Đồng cảm thấy bản thân sau này không thể dây vào Nguyễn Tư Nhàn được, người phụ nữ này phát điên lên ngay cả sếp cũng dám mắng, không chừng còn dám xuống tay với cô nữa.
Đánh chắc chắn là đánh không lại, Nghê Đồng nghe nói, bài kiểm tra thể lực của Nguyễn Tư Nhàn rất mạnh.
Nguyễn Tư Nhàn nhìn thấy hành động của cô, khẽ cười, đứng dậy đi vào bếp rót thêm một ly nước đường nâu.
“Còn không uống sẽ lạnh đấy.”
Nghê Đồng cầm lấy, vùi đầu vào, uống ừng ực từng ngụm, vừa để ly xuống, Nguyễn Tư Nhàn đã đưa đến một miếng khăn giấy.
“Cảm ơn.”
Cô khẽ nói, nhưng đối diện không trả lời.
Cả hai chiếm lĩnh ghế sô pha trong im lặng.
Một tiếng sau, mẹ Nghê Đồng gọi điện đến.
“A…… Con đi đây.” Nghê Đồng cầm lấy đồ của mình rồi đứng lên, “Con sắp xuống đến rồi.”
Nguyễn Tư Nhàn không ngẩng đầu lên, hỏi một cách vô cùng không có thành ý: “Muốn tôi đưa cô xuống không?”
“Không cần không cần, mẹ tôi đến đón tôi rồi.”
Nghê Đồng mang giày của mình vào, đỡ tay nắm cửa, “Hôm nay cảm ơn cô.”
Nguyễn Tư Nhàn lại nói một câu vô cùng không có tình cảm “Không cần cảm ơn đâu”.
Nghê Đồng cảm thấy mặc dù Nguyễn Tư Nhàn nói năng rất lạnh lùng, nhưng tâm địa vẫn rất ấm áp, vì thế trước khi đi còn muốn truyền đạt chút kinh nghiệm cua trai của mình cho cô.
Kết quả là còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe Nguyễn Tư Nhàn nói: “Lớn đầu rồi còn phải để mẹ đến đón, bản thân cũng đã đến tuổi làm mẹ luôn rồi còn gì.”
“……?”
Chuyện liên quan gì đến cô, tôi sẽ mãi luôn là một đứa trẻ thôi!
Sau khi Nghê Đồng đóng sầm cửa lại bằng sự kiểm soát mạnh mẽ để thể hiện nỗi tức giận của mình mà không dám nói gì, cuối cùng Nguyễn Tư Nhàn cũng ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa.
Căn phòng yên tĩnh trở lại chỉ trong giây lát, vài phút sau, Nguyễn Tư Nhàn đi ra ban công, quả nhiên nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang dẫn Nghê Đồng ra ngoài.
Cô cảm thấy cách nói chuyện của mình lúc nãy thật là chua ngoa, theo phong cách một nữ phản diện độc ác sống động.
Mà nữ phản diện còn không kiểm soát được bản thân mình, một hồi lâu sau, cô lại nhấp vào Weibo của Trịnh Ấu An.
Đúng lúc, mười phút trước, Trịnh Ấu An đã up Weibo, là ba bức ảnh.
Bức ảnh đầu tiên, là bầu trời xanh và những đám mây trắng được chụp qua cửa sổ.
Bức ảnh thứ hai, là một chiếc khăn choàng được xếp chồng lên nhau trong hộp, ở trên được thêu một chữ “Nhàn”, trên hình ảnh được viết bằng phông chữ đầy màu sắc “Khăn choàng do mẹ thiết kế ~”
Xem đến đây, Nguyễn Tư Nhàn lặng lẽ thở dài.
Lướt sang bức ảnh thứ ba, là tình hình bên trong máy bay.
Cô ấy không chụp hết, chỉ có một góc chỗ ngồi, thấp thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng của Bách Dương ở phía trước.
Còn không phải bạn gái nữa đấy, không phải bạn gái mà anh còn để người ta ngồi máy bay của anh, không phải bạn gái mà anh còn đưa người ta sang Tây Ban Nha chơi.
Nguyễn Tư Nhàn trở mình trên ghế sô pha, không trả lời tin nhắn của Phó Minh Dư, tiếp tục chơi Anipop.
Đỉnh cao của vận chuyển mùa hè đến hẹn lại lên, hơn nữa Giang Thành còn ra mắt hội chợ, Thế Hàng đã tăng sức chứa, tăng cường và mã hóa nhiều tuyến đường hàng không hơn.
Thời tiết gần đây rất xấu, một số lượng lớn hành khách và thời tiết khắc nghiệt chồng chất lên nhau, Nguyễn Tư Nhàn bận rộn đến chóng mặt, phải bay đủ giờ trong khi vẫn phải đảm bảo thời gian nghỉ ngơi theo quy định.
Vừa khéo chuyến bay hôm nay gặp phải thời tiết giông bão, tổ bay phải nộp báo cáo văn bản nội trong vòng mười ngày, vì Nguyễn Tư Nhàn sắp rời khỏi giai đoạn chỉ dẫn bay, nên cơ trưởng đã dẫn cô và cơ phó đến Cục Hàng không Hằng Thế để soạn thảo báo cáo chuyến bay, coi như là cầm tay chỉ việc cho bọn họ.
Sau khi bận rộn xong và đi ra ngoài, mặt trời đã xuống núi, phía chân trời chỉ còn sót lại một tia ráng màu chiếu sáng những tầng mây.
Sau ngày hôm nay, cô có hai ngày nghỉ.
Chỉ mất hai giây, cô đã sắp xếp xong lịch trình trong hai ngày này.
—— Ăn uống điều độ, đến phòng tập thể hình, sau đó nằm ở nhà.
Trừ khi trái đất nổ tung, nếu không thì không một ai có thể khiến cô rời khỏi nhà một bước.
Lúc đi về phía thang máy, cô nhìn lên mười chiếc đồng hồ được treo trên tường ở khu vực này.
Vậy mà đã gần tám giờ rồi.
Trên đồng hồ còn có ngày tháng.
Thứ bảy.
Cô cảm thấy dường như có ai đó đã đề cập đến thứ bảy thì phải.
Cô dừng lại một lúc trước cửa thang máy.
Chỉ trong một giây, Bách Dương đã tìm thấy cô.
Thấy cô sắp bước vào thang máy, Bách Dương vội vã kêu lên ở phía sau: “Cô Nguyễn!”
Nguyễn Tư Nhàn tạm thời không phản ứng lại, bước vào thang máy, cơ trưởng ở phía trước nhấn nút.
Bách Dương lại vội gọi một tiếng “Nguyễn Tư Nhàn”, âm thanh đặc biệt lớn, các nhân viên đi ngang qua đều ghé mắt nhìn.
Cơ trưởng lập tức nhấn nút mở cửa, Nguyễn Tư Nhàn thò đầu ra ngoài, “Sao thế?”
Bách Dương vẫy tay với Nguyễn Tư Nhàn từ phía xa, thấy cô vẫn đứng bất động, anh mới đi đến trước cửa thang máy.
“Phó tổng bảo cô đến văn phòng của ngài ấy.”
“Tôi sao?” Nguyễn Tư Nhàn hỏi, “Có chuyện gì à?”
Cơ trưởng ở phía sau cũng hỏi: “Là vì vấn đề giông bão hôm nay à, tôi đã soạn thảo báo cáo rồi.”
Bách Dương nói không phải, “Chỉ bảo cơ phó Nguyễn qua đó một lúc thôi.”
Ánh mắt của cơ trưởng và cơ phó lập tức đều tập trung vào Nguyễn Tư Nhàn.
Lưng Nguyễn Tư Nhàn cứng còng.
Cẩu nam nhân này lại muốn làm gì nữa đây?
Nhưng mà ở đây là Thế Hàng, Phó Minh Dư bảo cô đến văn phòng, cô cũng không có lý do gì để từ chối.
Nguyễn Tư Nhàn ra khỏi thang máy, bước vào một thang máy khác với Bách Dương.
Đây là lần đầu tiên cô đến văn phòng của Phó Minh Dư.
Đi qua một cửa kính cảm biến tự động, có bốn bộ bàn ghế nằm ở hai bên lối đi, bốn trợ lý đang ngồi ở đó.
Thấy Bách Dương đưa Nguyễn Tư Nhàn đến, có hai người trong đó tò mò ngẩng đầu lên nhìn.
Nhưng đã nhanh chóng rút lại ánh mắt khi Bách Dương mở cửa văn phòng của Phó Minh Dư ra.
Lúc Nguyễn Tư Nhàn bước vào, Phó Minh Dư đang cởi áo khoác bên cạnh bàn.
Thấy Nguyễn Tư Nhàn đến, anh dừng lại động tác trên tay một lúc, quay đầu lại nhìn cô, không nói gì, sau đó lại tiếp tục cởi áo khoác đã cởi được một nửa.
Khi cánh tay duỗi ra sau, đường cong của cơ ngực ẩn ẩn hiện hiện sau lớp áo sơ mi.
Anh không nhận ra ánh mắt của Nguyễn Tư Nhàn, đặt áo khoác xuống, tay phải nới lỏng cà vạt, xoay ghế bằng tay kia để ngồi xuống.
Nếu che gương mặt này lại, Nguyễn Tư Nhàn nghĩ, nếu không biết đó là Phó Minh Dư, cảnh tượng lúc nãy còn khá quyến rũ.
Tuy nhiên, nhìn điệu bộ này của anh ta, dường như cũng không có chuyện gì quan trọng muốn nói.
Quả nhiên, giây tiếp theo, anh lên tiếng: “Không xem điện thoại à?”
“Không xem.” Nguyễn Tư Nhàn hỏi, “Sao thế?”
Phó Minh Dư xoay xoay cây bút trong tay, ánh mắt rơi trên Nguyễn Tư Nhàn, lướt nhẹ qua, nói: “Tôi còn có một cuộc họp trực tuyến, cô đợi tôi một lúc, xong rồi tôi sẽ đưa cô đi ăn tối.”
Nguyễn Tư Nhàn: “……?”
Cô đứng hình mấy giây vẫn chưa hiểu được Phó Minh Dư đang làm gì.
Đang định lên tiếng hỏi, điện thoại trước mặt Phó Minh Dư bỗng reo lên.
Phó Minh Dư không hề nhìn đến cô, vừa trả lời điện thoại, vừa mở laptop trước mặt ra, nói với giọng điệu ra lệnh, “Cô ra ngoài đợi tôi một lúc đi.”
Chính xác là anh rất bận, Nguyễn Tư Nhàn không nói gì thêm, xoay người đi ra ngoài.
Cánh cửa phía sau tự động đóng lại, ngăn cách với âm