Edit: Lạc Lạc
Cơn mưa giữa mùa hè giống như tính nóng nảy của phụ nữ, nói đến là đến.
Tư Tiểu Trân cẩn thận đỗ xe vào bãi đỗ, đi vào thang máy.
Lúc cô nhấn chuông cửa, Nguyễn Tư Nhàn cũng vừa ăn xong và đang dọn dẹp bàn ăn.
Tư Tiểu Trân bước vào thì thấy có rất nhiều thức ăn thừa trên bàn.
Màu sắc của những món ăn hoàn toàn chưa bị đụng vào này vẫn còn rất tươi sáng, Nguyễn Tư Nhàn mở tủ lạnh bỏ vào được một nửa mới nhận ra đã sắp nhét không vừa.
Tư Tiểu Trân bước đến giúp cô đổ vào bát nhỏ, hỏi: "Có một mình cậu mà sao đặt nhiều đồ ăn thế?”
Cô bưng đĩa lên nhìn, “Còn là nhà hàng Tây Sương, cậu giàu quá.”
“Người khác đặt.” Nguyễn Tư Nhàn nói, "Mình không ăn một mình.”
“Ai đến vậy?” Tư Tiểu Trân đóng tủ lạnh lại, quay lại thì thấy có cơm niêu trên bàn, “Sao còn có cơm niêu nữa thế?”
Nguyễn Tư Nhàn lau bàn, động tác nhanh nhẹn, không đáp mà hỏi lại: “Sao cậu lại đến đây? Đem thùng rác lại cho mình đi.”
Tư Tiểu Trân đi lấy, còn lải nhải: “Hôm nay bên cầu vượt xảy ra tai nạn giao thông, mình nghĩ rằng có thể đường sẽ bị chặn rất lâu, lại trời mưa to, nên dứt khoát đến chỗ cậu nghỉ chân một lúc, này, mình vừa thấy Yến tổng Bắc Hàng của bọn mình đang ở bên ngoài.”
Nguyễn Tư Nhàn “Ồ” một tiếng, Tư Tiểu Trân lại hỏi: “Anh ta vẫn còn đang theo đuổi cậu à?”
Nói xong, Tư Tiểu Trân dừng lại một lúc, “Không lẽ lúc nãy cậu ăn tối cùng anh ta?”
“Không phải, làm sao có thể, mình cũng đã nói rõ ràng với anh ta rồi, chỉ là tối nay anh ta uống nhiều quá nên có gọi điện thoại cho mình, chứ không gặp mặt.”
Nguyễn Tư Nhàn lau bàn sạch sẽ, đi vào phòng bếp, bỏ xuống một câu: “Đến đây ăn là Phó Minh Dư.”
Mãi đến khi cô rửa tay xong và đi ra ngoài, Tư Tiểu Trân vẫn đang đứng hình tại chỗ, biểu hiện trên mặt là “Mẹ nó cậu đừng đùa mình”.
“Cậu làm sao thế?”
Nguyễn Tư Nhàn hỏi.
“Cậu làm sao thế?” Tư Tiểu Trân hỏi lại, “Phó tổng đến nhà cậu ăn á?”
“Đúng vậy, là anh ta, cậu không nghe nhầm.”
“Tại sao anh ta lại đến đây?”
Nguyễn Tư Nhàn tạm thời không trả lời.
Tại sao lại đến đây?
Bởi vì mình nghĩ anh ta muốn cua mình.
“…… Bàn chuyện công việc.”
“……?”
Sau khi trố mắt một lúc lâu, Tư Tiểu Trân liền thốt lên một âm tiết để diễn tả cảm xúc của mình.
—— “Ủa?”
“Bàn chuyện công việc mà phải đến tận nhà để bàn à?”
“Không phải, hôm nay mình mệt, anh ta vì tiện cho mình.”
Tư Tiểu Trân bán tín bán nghi gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc, nhìn Nguyễn Tư Nhàn đầy vẻ mờ ám: “Phó tổng thật chu đáo với nhân viên.”
Nguyễn Tư Nhàn ném một ánh mắt qua, Tư Tiểu Trân lập tức nghiêm túc nói: “Vậy sao giống như hai người vẫn chưa ăn được miếng nào thế?”
“Đây không phải trọng điểm, hôm nay tức chết mình.”
“Hả? Chuyện gì?”
Nguyễn Tư Nhàn kéo Tư Tiểu Trân ngồi xuống, kể cho cô nghe những gì đã xảy ra trong hôm nay, hơn nữa còn giải thích vì sao bàn đồ ăn này lại gần như không được động vào.
Cô nhận ra rằng hôm nay trí nhớ của mình lại tốt đến mức đáng ngạc nhiên, thế nhưng còn thuật lại từng câu từng chữ trong cuộc đối thoại của cả hai.
Nhưng.
Càng thuật lại về sau, giọng của cô cũng dần nhỏ đi, cuối cùng vuốt vuốt ngực, cẩn thận hỏi: “Tính khí hôm nay của mình không được tốt lắm đúng không?”
“Mình không biết tính khí của cậu có tốt không, nhưng mình thấy tính khí của Phó tổng lại rất tốt.”
Lúc này bình tĩnh nhớ lại, mới nhận ra là dường như có chuyện như vậy thật.
Nguyễn Tư Nhàn chạm vào bụng dưới, “Có phải là mình sắp đến tháng rồi không?”
Không đợi Tư Tiểu Trân trả lời, cô tự mình mở app tính kỳ sinh lý ra xem, thật sự là vậy.
Nguyễn Tư Nhàn khẽ cắn móng tay.
Tư Tiểu Trân bên cạnh vẫn đang lải nhải: “Cậu nói là cậu không hiểu được tại sao lại nổi giận à? Mặc dù giọng điệu của anh ta không được tốt, nhưng mình nghĩ là cậu đang chuyển sự khó chịu với Trịnh Ấu An qua anh ta, này, mình thật sự cảm thấy cậu chính là……”
Tư Tiểu Trân nói được một nửa, quan sát nét mặt của Nguyễn Tư Nhàn, dừng cuộc trò chuyện, không nói ra bốn từ còn lại.
Người khác không hiểu, nhưng cô tự nhận là mình vẫn rất hiểu Nguyễn Tư Nhàn.
Năm mười bốn tuổi cô đã bắt đầu sống một mình với ba, năm mười tám tuổi thì ba qua đời vì bệnh, một mình cô đến nơi khác học đại học. Số tiền do ba để lại chỉ đủ cho học phí bốn năm của cô, toàn bộ chi phí sinh hoạt đều dựa vào tự mình đi làm thêm. Trong gia đình không có ai thân thích, cô lại không bằng lòng đi theo mẹ, dưới tình huống này, một cô gái xinh đẹp không tiền không quyền thật sự là phải sống khó khăn hơn người bình thường, bởi vì luôn có những người nhắm vào mình với ý định xấu.
Hoàn cảnh như thế buộc cô phải độc lập hơn những người khác, cũng khó tin tưởng người khác dễ dàng, luôn một mình lặng lẽ gặm nhấm nhiều cảm xúc, chỉ biểu hiện ra bên ngoài một diện mạo đẹp đẽ.
Nhưng sống một cuộc sống như vậy đã lâu, một khi gặp được một vật chứa có thể chứa đựng tất cả cảm xúc của cô một cách vô điều kiện, cô sẽ làm càn mà trút mọi cơn giận của mình vào đó.
Vì thế Tư Tiểu Trân nghĩ rằng cô chỉ là đã quen với việc Phó Minh Dư luôn bao dung cô vô hạn, vì vậy cô đã trút mọi sự khó chịu của mình với Trịnh Ấu An, cùng với sự tức giận của mình với Đổng Nhàn lên người Phó Minh Dư.
Cũng chỉ là theo như tục ngữ……
“Cậu nói xong chưa?” Nguyễn Tư Nhàn đợi hồi lâu mà không thấy Tư Tiểu Trân nói tiếp, hỏi, “Cậu nói mình làm sao?”
“Mình cảm thấy cậu chính là……” Tư Tiểu Trân đột nhiên nói nhanh hơn, “Cậy sủng sinh kiêu.”
“Cậu nói sao?”
“Mình nói cậu cậy sủng sinh kiêu! Cậy sủng sinh kiêu!”
Vừa dứt lời, cả căn phòng bỗng im bặt.
Nguyễn Tư Nhàn nhìn Tư Tiểu Trân, cả hai bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì.
Chỉ có bản thân Nguyễn Tư Nhàn biết, lòng cô đã dao động trong một lúc ngắn ngủi.
“Cậu nói hươu nói vượn gì đấy?” Nguyễn Tư Nhàn trừng mắt, "Không nhịn được mà phải nói ba cái thành ngữ này ra để khoe khoang à.”
Tư Tiểu Trân gập vai lại, cũng trừng mắt rồi cười gượng, “Tùy cậu, hôm nay mình không đi đâu, mình đi tắm trước đây.”
Đi được hai bước, cô quay đầu lại nói: “Mình đề nghị cậu có thể đọc thử Giao tiếp không bạo lực.”
“Sao hôm nay cậu nói nhiều thế hả?”
“Biết rồi biết rồi!!”
Tư Tiểu Trân chạy bịch bịch vào phòng tắm, đóng cửa “Rầm” một tiếng.
Phòng khách trở nên yên tĩnh.
Nguyễn Tư Nhàn từ từ nhấc chân rồi co rúm lại trên sofa, ma xui quỷ khiến mở Baidu lên, tìm kiếm Giao tiếp không bạo lực.
Chuyển sang mục lục.
Chương 1, “Hãy để tình yêu hòa nhập với cuộc sống”.
Chương 2, “Tình yêu mù quáng là gì?”
Đây là sách gì thế?
Gì mà yêu hay không yêu?
Nguyễn Tư Nhàn tức giận tắt trang web đi, sang chơi Anipop.
Một ván chơi mấy lần cũng không lên cấp, chơi game cũng thật nhàm chán.
Nguyễn Tư Nhàn thoát game, mở WeChat lên, lướt lướt vòng bạn bè, thế nhưng đây là lần đầu tiên thấy Phó Minh Dư có động thái mới.
Chia sẻ một liên kết - 《 Kho chứa máy bay lớn nhất Châu Á chính thức được đặt tại sân bay mới của Giang Thành, việc xây dựng căn cứ sân bay mới của Thế Hàng Giang Thành bước vào một giai đoạn mới 》.
Đúng là bình tĩnh tự duy trì tham công tiếc việc.
Hay là cho anh ta một like đi, dù sao hôm nay bởi vì dì cả sắp đến nên cô đã nổi giận cả buổi với anh ta mà.
Nguyễn Tư Nhàn dịch chuyển ngón tay, cảm thấy dường như vẫn chưa đủ thành ý.
Mặc dù bình thường cô hay phát rồ với Phó Minh Dư, nhưng việc nào ra việc nấy, hôm nay Phó Minh Dư chính xác là rất vô tội.
Vì thế Nguyễn Tư Nhàn lại gửi một bình luận: 【 like 】【 like 】【 like 】
Cô vuốt vuốt mũi, nghĩ rằng Phó Minh Dư chắc chắn không phải là kiểu người sẽ trả lời lại trên vòng bạn bè, chưa kể đó còn là một bình luận không hay ho gì.
Đợi một lúc, quả nhiên không có phản hồi.
Nguyễn Tư Nhàn bỗng nhận ra dường như mình chưa từng xem qua vòng bạn bè của Phó Minh Dư, không biết kiểu người như anh ta bình thường sẽ đăng những cái gì.
Nhấp vào xem.
Năm tháng trước: 《 Thế Hàng tổ chức cuộc họp quảng bá sản phẩm đường hàng không mùa xuân 》
Một năm trước: 《 Thế Hàng mở HCC đối ngoại, tiết lộ bí mật hoạt động hiệu quả cao của trung tâm Giang Thành vào mùa hè 》
Hai năm trước: 《 Thế Hàng và hãng hàng không Qatar ký biên bản ghi nhớ về hợp tác, đạt được hợp tác chung số hiệu 》
Rất tốt, quy củ của tổng giám đốc vẫn không thay đổi.
Mới 28 tuổi mà đã sống trong lập trường của 48 tuổi.
Sau khi rời khỏi vòng bạn bè của anh, Nguyễn Tư Nhàn do dự một lúc, vẫn gửi tin nhắn cho anh.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Xin lỗi.
Bên kia trả lời rất nhanh.
[ Phó Minh Dư ]: ?
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Tâm trạng hôm nay không được tốt, tôi không cố tình nổi giận với anh.
Đợi vài giây, Nguyễn Tư Nhàn thấy cột tiêu đề hiển thị “Đối phương đang nhập”.
Nhưng sau khi đợi một hồi lâu, lại đợi được một câu “Đang họp, biết rồi” từ anh.
“……”
Thôi bỏ đi.
Hôm sau vừa khéo cũng là ngày nghỉ phép của Tư Tiểu Trân, dù sao cũng đã đến đây, tất nhiên cô sẽ không tha cho Nguyễn Tư Nhàn, lôi cô ra ngoài.
Nguyễn Tư Nhàn rất mệt, không muốn di chuyển, vì thế cả hai đã đi xem một bộ phim vào buổi chiều.
Sau khi ra ngoài thì đi ăn lẩu theo như mong muốn của Tư Tiểu Trân.
“A, no quá, đi mua sắm thôi, lúc này qua chỗ Biện Toàn cậu ấy vẫn chưa mở cửa đâu.”
“Mình muốn về nhà!”
“Cuối tuần rất tuyệt vời mà, đừng mất hứng.”
Tư Tiểu Trân nằng nặc phải đi xuống tầng ba xem quần áo, thấy bộ nào là thử bộ đó, lấy bốn năm bộ quần áo cùng một lúc.
Trong lúc đợi Tư Tiểu Trân, Nguyễn Tư Nhàn ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại.
Chơi vài ván Anipop, lướt vòng bạn bè, sau đó lại xem thông tin hậu cần của Taobao, Tư Tiểu Trân vẫn chưa ra.
Nguyễn Tư Nhàn buồn chán, lại mở Weibo lên, lướt qua tất cả các tin tức mới.
Đôi khi như thể đã hình thành thói quen, sau khi lướt Weibo, cô sẽ lập tức nhấp vào “Chuyến thăm gần đây” để xem Weibo của Trịnh Ấu An.
Mới hôm qua, Trịnh Ấu An đã cập nhật Weibo, đăng một bức ảnh có chữ ký của một ngôi sao.
“Aaaaa!!! Mẹ tôi ra nước ngoài tham dự triển lãm, thế nhưng còn giúp tôi xin chữ ký!!! Aaaa!!! Con yêu mẹ!!!!”
Đúng lúc này, Tư Tiểu Trân bước ra khỏi phòng thử đồ, mặc một chiếc váy màu đen, đứng trước mặt Nguyễn Tư Nhàn.
“Thế nào?”
Nguyễn Tư Nhàn tắt màn hình điện thoại, gật đầu nói: “Cũng được.”
“Được, vậy