Edit: Lạc Lạc
Nói thật, trật tự từ, từ ngữ và logic của câu này đều vượt quá phạm vi Phó Minh Dư đọc qua hằng ngày.
Vì thế khi anh đã hiểu ra ý của Nguyễn Tư Nhàn là gì, có một nỗi hờn dỗi đã nhảy nhót loạn xạ trong lòng anh, gân xanh trên huyệt thái dương giật giật.
Nhưng người trước mặt lại coi như không nhìn thấy vẻ mặt của anh, thẳng thừng lướt qua anh, đỡ tường đi về phía cửa.
Trên cửa là khóa mật khẩu vân tay, Nguyễn Tư Nhàn hôm nay không biết làm sao, ấn ngón tay cái lên hai lần vẫn không mở được khóa.
Cô lau lau ngón tay lên áo, ấn lên lần nữa, nhưng vẫn chỉ có âm thanh báo lỗi “Tích tích tích”.
Cô bực tức đá nhẹ mũi chân vào cánh cửa, trong miệng lẩm bẩm, nhưng lại không nghe rõ cô đang nói gì.
Hơn nữa dường như cô hoàn toàn không ý thức được mình đã dùng sai tay.
Nhìn dáng vẻ say rượu của Nguyễn Tư Nhàn, Phó Minh Dư hít sâu một hơi, bước về phía trước, vòng cánh tay qua cô, cầm lấy tay phải của cô, sau đó ấn mạnh ngón cái của cô lên.
Hơn nữa còn trầm giọng nói vào tai Nguyễn Tư Nhàn: “Cái miệng ngang ngược như thế, sớm muộn gì tôi cũng sẽ cạy ra cho cô.”
Đúng lúc này, cửa mở ra theo tiếng.
Nguyễn Tư Nhàn sững sờ một lúc trong tiếng mở cửa, quay đầu lại hỏi: “Anh nói gì cơ?”
Phó Minh Dư không nói, mà chỉ nhìn Nguyễn Tư Nhàn.
Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu vào mặt anh, nhưng hai mắt đã bị che phủ bởi phần xương trán nhô cao, thay vào đó chỉ có bóng đen.
Từ trong mắt anh, Nguyễn Tư Nhàn nhìn thấy được vài phần bất lực và nhượng bộ.
“……”
Trong một lúc đối diện, Nguyễn Tư Nhàn chắc chắn rằng vừa nãy mình không nghe lầm.
Làm sao anh ta có thể nói ra những lời này được chứ!
Sao anh ta chẳng biết xấu hổ gì cả!
“Sớm muộn gì tôi cũng sẽ cạy đầu anh ra, để xem bên trong có những gì!”
Nói xong cô lập tức mở cửa chuẩn bị đi vào, Phó Minh Dư lại giữ chặt cánh tay cô.
“Nguyễn Tư Nhàn!”
“Ây da anh buông tôi ra đi!” Nguyễn Tư Nhàn vùng vẫy tránh khỏi tay anh, đá rơi giày, để chân trần đi đến trước tủ lạnh rồi lấy ra một chai nước khoáng.
Phó Minh Dư đứng phía sau cô.
Cả căn hộ rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ngửa đầu ực nước của Nguyễn Tư Nhàn.
Thấy má cô đỏ ửng, đứng chân trần, trong lòng dù có bất lực đến thế nào thì cũng chỉ có thể để mặc cho nó nổi lên rồi lại chìm xuống, nhưng vẫn không nổi giận.
“Cô vẫn còn buồn à?”
Cô đi đến ghế sofa rồi ngồi xuống, ôm lấy một cái gối, khoanh hai chân lại, tựa đầu vào. Men say trôi nổi trong mắt, hóa thành một màn sương mờ. Lúc nhìn về phía Phó Minh Dư, khóe môi cũng mếu xuống.
“Tôi rất buồn, nhưng không liên quan đến chuyện của anh, hiểu không? Không liên quan đến chuyện của anh, anh đừng suy nghĩ nhiều.”
“Vậy à? Thế sao hôm nay cô lại uống nhiều như vậy?”
“Miệng mọc trên người tôi mà tôi không được uống rượu à? Hơn nữa tại sao tôi phải tức giận vì anh? Anh là gì của tôi? Anh là bạn trai tôi hay là chồng tôi? Anh thật lạ lùng.”
Ánh mắt của Phó Minh Dư dần trở nên sâu thẳm.
Dường như xung quanh đang vô cùng nóng bức, anh quay đầu sang chỗ khác, đưa tay nới lỏng cà vạt.
Lúc anh đang định lên tiếng nói gì đó, Nguyễn Tư Nhàn bỗng ôm gối quay người lại, quay mặt vào góc ghế sofa, vùi đầu vào gối, đưa lưng về phía Phó Minh Dư.
“Tôi chỉ là rất ghen tị với Trịnh Ấu An.” Giọng cô phát ra từ những khe hở của gối, “Tôi rất ghen tị với cô ấy……”
Giọng cô be bé và khàn khàn, kèm theo chút men say, nghe ra một sự mong manh chưa từng thấy.
Lòng Phó Minh Dư bỗng dịu đi đôi chút.
Anh bước đến ghế sofa, cúi người xuống, bóng dáng bao phủ lấy cả người Nguyễn Tư Nhàn.
“Ghen tị cái gì?”
Nguyễn Tư Nhàn buồn bã một lúc lâu, giọng mới nghẹn ngào vang lên: “Rõ ràng bọn họ không có quan hệ huyết thống, nhưng lại có thể ở bên nhau mỗi ngày.”
“Cô đang nói cái gì vậy?”
“Tôi là ruột thịt, nhưng lại không cần tôi.”
Phó Minh Dư không hiểu ý, đưa tay vén tóc ra khỏi má của Nguyễn Tư Nhàn, dịu dàng hỏi: “Ai không cần cô”
“Mẹ tôi……”
Phó Minh Dư không hiểu tại sao đề tài của cô lại bỗng dưng chuyển đến mẹ mình, nhưng giọng của cô lại kèm theo chút nghẹn ngào.
Trong lòng bỗng có một cơn tắc nghẽn không rõ ngọn nguồn.
“Cô……”
Phó Minh Dư không nói gì nữa, Nguyễn Tư Nhàn bỗng xoay người lại, mở mắt ra nhìn anh.
Gương mặt của cả hai cách nhau chưa đến nửa mét, Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu, Phó Minh Dư cúi đầu, bốn mắt nhìn nhau, tạm thời im lặng không nói gì.
Lúc một người nửa tỉnh nửa say, ham muốn nói chuyện sẽ mạnh mẽ nhất, rất nhiều người say rượu đều sẽ tóm lấy người khác rồi bắt đầu kể về từ mối tình đầu cho đến bạn gái của anh em mình.
Nhưng Nguyễn Tư Nhàn vẫn không hiểu tại sao bản thân lại nói nhiều với Phó Minh Dư đến thế, rõ ràng hôm nay cô thậm chí còn chưa lên tiếng với Tư Tiểu Trân.
“Sao anh còn ở trong nhà tôi?”
Nhìn vào mắt Nguyễn Tư Nhàn, Phó Minh Dư đã biết ngay, cô lại bắt đầu.
Con nhím lại xù lông.
“Cô không đóng cửa.”
“Không đóng cửa là anh được vào à, thế ban ngày ngân hàng cũng không đóng cửa đấy sao anh không vào cướp đi?”
Phó Minh Dư nhắm mắt lại, thở dài, nói: “Nguyễn Tư Nhàn cô có thể nói chuyện đàng hoàng với tôi được không?”
“Rốt cuộc là anh có đi hay không?”
“Nếu tôi không đi thì sao?”
Nguyễn Tư Nhàn siết chặt gối, hất cằm về phía cửa sổ, hung tợn nói: “Tôi sẽ cho anh được rơi tự do xuống, thang máy cũng không là gì cả.”
“……”
Phó Minh Dư chỉ có thể đứng dậy.
Nhưng khi anh bước đến cửa sổ và quay đầu lại, thấy Nguyễn Tư Nhàn đã nằm xuống ghế sofa, ôm gối, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Phó Minh Dư cười bất lực.
Đúng là không bố trí phòng vệ chút nào.
Anh đột nhiên quay lại, vòng về ghế sofa.
Mũi lại ngửi thấy mùi linh sam thuộc về Phó Minh Dư, Nguyễn Tư Nhàn còn chưa kịp mở mắt ra để nhìn xem anh muốn làm gì, đã bị bế ngang lên.
“Anh làm gì đó!!!”
Nguyễn Tư Nhàn duỗi chân đá loạn xạ, nhưng sức lực của Phó Minh Dư rất lớn, siết cô thật chặt, cô vùng vẫy vẫn không buông tay, ngược lại chỉ mỉm cười, “Cô hơi nặng rồi đấy.”
“Tôi nặng gì mà nặng?! Tôi mới năm mươi mấy ký thôi!”
“Năm mươi mấy ký mà còn không tính là nặng à?”
“Tôi cao mét bảy hai!”
“Tôi mét tám bảy này.”
“Cũng chỉ là nhiều hơn mười mấy cm thôi, anh khoe gì mà khoe! Anh bỏ tôi xuống! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Trong lúc nói chuyện, Phó Minh Dư đã vào đến phòng Nguyễn Tư Nhàn, đặt cô nằm lên giường, sau đó cúi người chống hai tay xuống hai bên tai cô.
“Muốn ngủ thì lên giường ngủ, đừng chen chúc trên cái ghế sofa nhỏ xíu như thế.”
Nghe thấy câu này, Nguyễn Tư Nhàn nằm thẳng trên giường, tóc rối bù, sững sờ chớp chớp hai mắt, nhìn Phó Minh Dư đang gần trong gang tấc.
Nhưng giây tiếp theo, lại nghe anh nói: “Nếu lỡ bị ngã hỏng thì thật có lỗi với mức lương gấp đôi hàng năm mà tôi đưa ra.”
Đồ bủn xỉn đồ cẩu nam nhân!
"Lấy của anh chút tiền anh