Edit: Lạc Lạc
Từng chiếc xe lao nhanh làm bay lên khói bụi trên cầu vượt, ánh mặt trời khúc xạ qua cửa sổ xe chiếu vào vô cùng chói mắt.
Bên trong xe có một mùi hương thoang thoảng như có như không.
Nguyễn Tư Nhàn lặng im ngồi ở ghế phụ, tâm trí xa xôi bị thu hút bởi mùi hương này. Cô khẽ hít hà, có chút tò mò mùi hương này phát ra từ đâu.
Trước ghế ngồi không có dầu thơm, trên gương chiếu hậu cũng không có gì, trong tủ khóa bên cạnh cũng không có gì.
Mắt cô dần tìm đến chỗ ghế lái, đúng lúc Phó Minh Dư dừng lại trước đèn đỏ, nhìn qua phía cô.
Nguyễn Tư Nhàn: "......"
Hai ánh mắt gặp nhau, cô lại quay mặt đi, hờ hững nhìn về phía trước.
Cô bắt đầu suy nghĩ lại lý do tại sao mình phải ngồi lên ghế phụ của anh ta.
Chắc chắn là đã bị phơi nắng đến chóng mặt, bị Phó Minh Dư chọc giận đến chóng mặt.
Người đàn ông này đúng là không biết xấu hổ, chặn cô trước cổng Thế Hàng, giữa trưa người đến người đi, cô không lên xe, anh ta cũng không đi, chỉ trơ mắt để cho nhân viên đến nhòm ngó.
Anh ta đường đường là một giám đốc, trong tương lai sẽ là chủ tịch, có thể mất mặt như thế à!
Nhìn cái tư thế đó đi, nếu hôm nay cô không lên xe, có lẽ anh ta sẽ đi theo cô về đến nhà luôn mất.
"Hôm nay không phải tôi nổi giận vì anh." Nguyễn Tư Nhàn buồn bực hồi lâu, quyết định chủ động lên tiếng giải thích vấn đề quan trọng nhất, nếu không Phó Minh Dư lại phải suy nghĩ nhiều, "Trời nóng quá, nên tôi khó chịu, ai đến tôi cũng sẽ nóng nảy như thế."
Phó Minh Dư "Ồ" một tiếng đầy nhạt nhẽo.
Nguyễn Tư Nhàn nhíu mày nhìn anh: "Thật đấy."
Phó Minh Dư vẫn không có một biểu hiện dao động nào trên gương mặt, "Ừm, tôi biết rồi."
Nhưng tại sao Nguyễn Tư Nhàn lại thấy không tin lời anh nói lắm?
Tên này làm sao thế, cứ thích bị người khác nổi giận với anh ta như thế sao?
Nguyễn Tư Nhàn kìm nén cơn giận, trừng mắt nhìn anh, nhưng anh lại không để tâm đến.
Tự kìm nén mình hồi lâu, đối phương vẫn không có phản ứng, Nguyễn Tư Nhàn chọn im lặng.
Cô biết nếu mình lại lên tiếng vào lúc này, không chừng lại bị anh ta đưa xuống hố.
Mệt mỏi, thật sự mệt mỏi.
Sau một hồi lâu im lặng, Phó Minh Dư đột nhiên hỏi: "Cô đang nghĩ gì vậy?"
Nguyễn Tư Nhàn vô cảm nói: "Ô, tôi đang nghĩ là sẽ mau chóng đi thi bằng lái."
Tránh việc bởi vì không có xe mà bị người ta lôi lên ghế phụ.
Làm sao mà Phó Minh Dư có thể không nghe ra ý của cô.
Thi bằng lái, tự mình lái xe, kẻo anh lại dùng lý do này để lì lợm bám lấy cô.
Không biết cô có nảy ra suy nghĩ này khi ngồi lên xe của Yến An không.
"Nguyễn Tư Nhàn, rốt cuộc là chỗ nào mà tôi không bằng Yến An?"
Nguyễn Tư Nhàn khó hiểu nhìn anh, "Tự dưng anh lại nhắc đến anh ta làm gì?"
Phó Minh Dư khẽ nheo mắt.
Thật sự là anh không muốn hỏi đến vấn đề này.
Anh thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ so sánh mình với Yến An.
Giống nhau ở chỗ là đều bị từ chối --
"Làm thế nào mà cô có thể vui vẻ hòa thuận nói chuyện với anh ta, có thể để anh ta lái xe chở cô, nhưng tôi thì không được?"
Anh quay sang nhìn Nguyễn Tư Nhàn, "Tôi và anh ta khác nhau chỗ nào?"
Dĩ nhiên là khác rồi.
Suýt nữa đã buột miệng thốt lên những lời này, may là Nguyễn Tư Nhàn đã kịp thời phanh lại.
Nhưng khác nhau chỗ nào?
Nhất định là Phó Minh Dư sẽ truy vấn cô, nhưng cô cũng không biết phải trả lời thế nào.
Dù sao thì cũng là khác nhau.
Đúng lúc gặp một cột đèn giao thông, Phó Minh Dư dừng xe lại, nhìn Nguyễn Tư Nhàn chòng chọc, đợi cô trả lời.
Nguyễn Tư Nhàn nhếch môi, nói: "Anh đẹp trai hơn anh ta, thấy thoải mái rồi chứ?"
Phó Minh Dư không đáp, từ từ rút lại ánh mắt, đèn xanh trước mặt sáng lên, anh đạp lên chân ga.
Chiếc xe lao vút về phía trước, cảnh vật trước mắt nhanh chóng lùi về sau, bên trong xe lấy lại yên tĩnh.
Tuy nhiên ngay khi Nguyễn Tư Nhàn nghĩ rằng câu trả lời qua loa của mình đã làm chủ đề này trôi qua, lại nghe thấy anh bình thản nói một câu: "Ồ, vì thế cô sợ mình sẽ rung động sao?"
"......"
"Phó! Minh! Dư!"
Có vẻ như người bên cạnh lại đạt đến giới hạn của sự kiên nhẫn, nếu động vào chút nữa là sẽ nổ tung ngay lập tức.
Lúc nói ra câu này đã biết chắc là cô sẽ nổi giận, nhưng khi Phó Minh Dư nghe thấy phản ứng của cô, trong lòng lại tràn ra một tia vui sướng không rõ.
Anh khẽ cong môi, không nói gì nữa.
Mười phút sau, xe từ từ dừng lại dưới chung cư.
Lúc xuống xe Nguyễn Tư Nhàn cũng không nói tiếng cảm ơn với Phó Minh Dư, có điều anh cũng không quan tâm, dù sao cũng là do anh một mực phải đưa cô về.
Phó Minh Dư ngồi trong xe, nhìn cô đi vào đại sảnh, cho đến khi người biến mất vào trong thang máy.
Điện thoại bỗng vang lên, Phó Minh Dư liếc mắt nhìn, là tin nhắn từ Trịnh Ấu An, hỏi anh có muốn xem ảnh chụp hôm nay không.
Ảnh của Nguyễn Tư Nhàn à?
Phó Minh Dư trả lời: Được.
Sau khi nhận được tin nhắn này, Trịnh Ấu An liền nhốt mình vào trong phòng tối.
Mặc dù bây giờ máy ảnh đã liên tục ngừng sản xuất, nhưng Trịnh Ấu An vẫn tán thành màu sắc hoàn nguyên và độ nét của máy ảnh, vì thế phòng tối vẫn là một thánh địa trong lòng cô.
Cô đặt yêu cầu rất cao đối với nhiếp ảnh, may là điều kiện gia đình cũng hậu đãi, có thể chịu được những tùy hứng của cô, máy ảnh trong nhà chất đống như núi.
Nhưng thành tích của cô cũng không tầm thường, năm mười ba tuổi gia đình đã mở một triển lãm ảnh cho cô, mười lăm tuổi ra nước ngoài du học, trong thời gian bảy năm cô đã chụp được rất nhiều tác phẩm, đoạt giải trong số đó cũng rất nhiều, ba cô cũng rất tự hào về cô, mỗi khi gặp người khác là sẽ đem thành tích của cô ra nói vài câu, các bạn bè cũng thường hay mời cô chụp ảnh cho bọn họ, tất cả trong ánh mắt đều là tia sáng của sự sùng bái.
Ngay cả giáo viên cũng hầu như chưa từng phê bình tác phẩm của cô.
Sự tự tin phát triển từ khi còn nhỏ khiến cô càng thêm nghiêm khắc với tác phẩm của mình, mặc dù lần này chỉ là chụp ảnh quảng cáo, nhưng cô cũng sẽ chụp nó như một bộ ảnh nghệ thuật.
Nhưng Phó Minh Dư đã nói gì?
"Đúng là không được đẹp lắm."
Đã trôi qua lâu như thế rồi, nhưng Trịnh Ấu An vẫn rất khó chịu mỗi khi nghĩ đến câu nói này.
Tôi nói tôi chụp không đẹp thì là khiêm tốn, nhưng nếu anh nói tôi chụp không đẹp thì đó chính là mắt mù.
Càng nghĩ cô lại càng không phục, tiếng nhạc yên ả trong phòng tối cũng không thể làm dịu đi tâm trạng của cô.
Sau khi rửa ảnh xong, cô đã một mình chiêm ngưỡng thật lâu.
Thế Hàng các người nhất định là chưa bao giờ nhìn thấy ảnh quảng cáo nào mang hơi thở nghệ thuật như thế.
Nhất định là chưa.
Sau khi gửi những bức ảnh có độ phân giải cao đã được rà quét vào hộp thư của Bách Dương, Trịnh Ấu An yên lặng chờ đợi đánh giá của Phó Minh Dư.
Nhưng nửa tiếng đã trôi qua, bên kia vẫn chưa có phản hồi.
Trịnh Ấu An không kìm được lại nhắn tin hỏi: Anh Minh Dư, anh xem chưa?
Lúc này Phó Minh Dư vừa quay lại Thế Hàng.
Trên bàn