Edit: Lạc Lạc
Cửa bếp lò kêu ầm ầm, nồi đá nóng rực bắn ra tia lửa, sôi sùng sục, hương thơm tràn ngập cả mặt tiền nhỏ của quán.
Nhân viên phục vụ gọn gàng bưng lên cả bàn bát thức ăn thừa, cầm một miếng giẻ dính đầy dầu mỡ lau nhanh lên mặt bàn.
"Hai vị ăn gì?"
Nguyễn Tư Nhàn xem thực đơn trên tường, nói: "Miến ngao hoa chua cay, nhiều ngao hoa một chút."
Nhân viên phục vụ lại nhìn sang Phó Minh Dư, nhưng giọng nói lại không dứt khoát như thế, "Anh thì sao?"
Phó Minh Dư khẽ nói: "Giống cô ấy."
"Được rồi!" Nhân viên phục vụ ngẩng đầu hét to về phía bếp lò, "Hai phần ngao hoa chua cay!"
Kể từ lúc Phó Minh Dư bước vào, Nguyễn Tư Nhàn đã có thể cảm nhận được ánh nhìn xung quanh đang dần tập trung vào anh.
Quán ăn ồn ào và đông đúc, đầy mùi pháo hoa, nhưng khí chất của Phó Minh Dư thì lại tôn quý, vẻ ngoài lãnh đạm, rất không phù hợp với không khí ở đây.
Anh hoàn toàn không giống một người có thể xuất hiện ở một nơi như vậy, giống như phong cách của bộ phim đang được phát trên ti vi ở góc tiệm.
Nguyễn Tư Nhàn cũng không ngờ anh sẽ thật sự đi vào.
Mười phút trước, Nguyễn Tư Nhàn nói dối bị bắt quả tang, bề ngoài thì trông bình tĩnh nhưng bên trong lại xấu hổ vô cùng, nhìn Phó Minh Dư bên cạnh mình, nghe anh hỏi: "Chẳng phải là ăn rồi à?"
Nguyễn Tư Nhàn lắp bắp nói: "Ăn thêm."
Phó Minh Dư nhìn môi trường bên trong tiệm, hỏi: "Muốn đổi chỗ khác không?"
Nguyễn Tư Nhàn vẫn thể hiện bản chất ương bướng của mình, "Không cần, tôi chỉ ăn ở đây."
Nói xong, cô còn cố tình châm chọc anh, lại nói: "Phó tổng, ăn cùng chứ?"
Một bát đồ ăn hơn mười đồng, làm sao Phó Minh Dư có thể ăn.
Chưa kể môi trường ở đây...... Dù sao cũng không thể cho là sạch sẽ.
Nhưng không ngờ anh lại gật đầu, "Ừm, được."
Thế là anh đã im lặng đứng cạnh Nguyễn Tư Nhàn chừng mười phút, đợi chủ quán gọi tên, anh liền đi theo vào.
Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy mình lại tự đào hố cho mình.
Thứ cô có thể ăn, làm sao Phó Minh Dư không thể ăn?
Ai cao quý hơn ai hay là thế nào?
Nhưng khi hai bát miến ngao hoa nóng hầm hập được bưng lên, ngửi thật cẩn thận, mùi tanh của ngao hoa và mùi chua của giấm vô cùng hăng.
Nguyễn Tư Nhàn thấy Phó Minh Dư ở đối diện rõ ràng đã nhíu mày.
Quả nhiên là vẫn không cho vào miệng được.
Nguyễn Tư Nhàn lấy một cái bát nhỏ, đổ đầy ít súp, sau khi húp một ngụm, còn cố tình tỏ ra ăn rất ngon.
"Ngon thật."
Cô nhìn Phó Minh Dư, nhướn mày với anh, "Phó tổng, anh ăn đi, rất ngon."
Cô không tin là Phó Minh Dư sẽ thật sự ăn thứ này.
Quả nhiên, tuy rằng đang ngồi, nhưng Phó Minh Dư vẫn cách bàn gần nửa mét, lấy khăn giấy lau muỗng, học theo Nguyễn Tư Nhàn đổ non nửa bát súp.
Nhưng khi bưng bát lên, anh vẫn không thể há miệng.
Cả bát chứa đầy một thứ mùi vị và gia vị kém chất lượng thì thôi, còn dầu nổi trên đó là thứ gì?
Anh ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt giảo hoạt của Nguyễn Tư Nhàn.
Đặt bát xuống, anh quyết định nói sang chuyện khác.
"Tháng 11 công ty sẽ bắt đầu chiêu sinh học viên chuyến bay lưu động cả nước, cô muốn đi không?"
"Tôi đi làm gì?"
"Tuyên giảng."
Nguyễn Tư Nhàn "Ồ" một tiếng, lấy ra một con ngao hoa cho vào miệng.
"Tôi chỉ là cơ phó."
"Không thành vấn đề." Phó Minh Dư nói, "Có nữ phi công tuyên giảng sẽ thu hút nhiều nữ sinh báo danh hơn."
Nguyễn Tư Nhàn bỗng ngẩng đầu lên hỏi: "Thế nào, anh còn muốn tuyển thêm vài nữ phi công nữa à?"
"Tôi chưa bao giờ suy xét giới tính của phi công." Ánh mắt anh nán lại trên gương mặt của Nguyễn Tư Nhàn một lúc, trên môi thấp thoáng ý cười, "Tất nhiên rồi, nếu đó là nữ phi công như cô, tôi không ngại tuyển thêm vài người."
Nguyễn Tư Nhàn cười khẩy một tiếng, "Muốn gần quan được ban lộc à?"
Phó Minh Dư không nói gì, đẩy một cái chai trên bàn đến trước mặt Nguyễn Tư Nhàn.
"Làm gì vậy?"
"Cô thêm giấm đi."
Trí tưởng tượng phong phú như thế sao không đi viết tiểu thuyết đi?
Nguyễn Tư Nhàn đặt giấm trở lại vị trí, cong môi cười nói: "Ngại quá, tôi chưa bao giờ ăn giấm, ăn vào sẽ nôn."
Phó Minh Dư hờ hững gật gật đầu, nhưng vẫn không có ý định động đũa.
Nguyễn Tư Nhàn nhìn anh khoảng vài giây, lấy khăn ướt khử trùng từ trong túi ra, cẩn thận lau một đôi đũa, sau đó đưa đến trước mặt Phó Minh Dư.
"Phó tổng, ăn đi."
Phó Minh Dư cầm lấy đôi đũa, dừng lại một lúc, sau đó nói: "Tôi không biết ăn ngao hoa."
"Cái này đơn giản thôi, Tiểu Nguyễn sẽ phục vụ vì ngài."
Nguyễn Tư Nhàn cười tít mắt kéo bát của anh qua, cẩn thận cạy ngao hoa ra.
Mặc dù biết rằng không có ý tốt gì, nhưng khi nhìn thấy hàng lông mi chớp chớp của cô, chóp mũi đổ mồ hôi, khóe môi cong cong, Phó Minh Dư vẫn mỉm cười.
Vài phút sau, toàn bộ ngao hoa trong bát Phó Minh Dư đều chạy vào bát Nguyễn Tư Nhàn.
Nguyễn Tư Nhàn đẩy bát lại, mỉm cười nhìn anh, "Được rồi."
Phó Minh Dư "Ô" một tiếng, "Tôi cũng không biết ăn miến."
"......"
"Phó Minh Dư anh đang kiếm chuyện đúng không?"
"Tôi ăn miến sẽ nôn."
"Tốt, rất tốt."
Nguyễn Tư Nhàn vỗ tay, "Không biết còn tưởng tôi đang ăn cùng hoàng đế không đấy."
Mãi đến khi Nguyễn Tư Nhàn ăn hết miến ngao hoa trước mặt, Phó Minh Dư vẫn không động đũa.
Nhưng đã đi thanh toán tiền trước khi cô đặt đũa xuống.
Tổng cộng là ba mươi sáu tệ, Phó Minh Dư đưa cho ông chủ tờ một trăm.
"Không cần thối lại."
"Hê hê, ngài ăn ngon miệng."
Ông chủ cầm tiền, nụ cười nở hoa, trong lòng lại nghĩ rằng người giàu thật mẹ nó thú vị làm sao.
Phó Minh Dư quay lại vẫy tay với Nguyễn Tư Nhàn.
"Đi thôi."
Nguyễn Tư Nhàn nhìn anh bằng ánh mắt bất thiện, bình thản lau miệng rồi mới miễn cưỡng đứng dậy.
Phố đi bộ vào lúc này vẫn rất náo nhiệt, người đến người đi, nhưng bước chân lại rất nhàn nhã.
Ánh đèn neon đầy màu sắc và tiếng nhạc ồn ào hòa lẫn vào nhau, bên đường có các cô gái đang rao hàng ở quầy hàng vỉa hè, từng tiếng rao làm chậm thời gian trôi đi.
"Lúc nãy bao nhiêu tiền?"
Nguyễn Tư Nhàn hỏi.
"Cô muốn trả tiền cho tôi à?"
"Đúng vậy."
"Không cần."
Phó Minh Dư tiếp tục tiến về phía trước.
Nguyễn Tư Nhàn bước chậm một bước, bĩu môi sau lưng anh.
Miến ngao hoa hơn mười đồng lại được anh ta đạo đức giả nói ra như thể đây là Mãn Hán Toàn Tịch* rồi lại không thành vấn đề.
*Mãn-Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đinh Hán-Thanh hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc
Nhưng giây tiếp theo, lại nghe anh cười nói: "Cô cũng bảo tôi là trại nuôi lợn còn gì."
-- chỗ nào có thể lấy tiền của cô nữa.
Nguyễn