Edit: Lạc Lạc
“Sao cô lại bắt đầu chơi điện thoại rồi?” Trịnh Ấu An nhìn Nguyễn Tư Nhàn bằng đôi mắt ướt đẫm, “Cô có thể tôn trọng tôi một chút được không?”
“…… Tôi trả lời tin nhắn.”
Nguyễn Tư Nhàn vừa buồn ngủ vừa đói lại vừa mệt, nén xuống nỗi thôi thúc muốn ngáp, đứng dậy nói, “Tôi đi vệ sinh.”
“Sao cô cứ đi vệ sinh mãi thế.”
Trịnh Ấu An bất mãn nhíu mày, sau đó tiếp tục nằm xoài ra mà khóc.
Nguyễn Tư Nhàn cầm điện thoại trốn vào nhà vệ sinh, nhắn tin cho Phó Minh Dư.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Anh đến chưa?
[ Phó Minh Dư ]: Ưm.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Nhanh lên!
[ Phó Minh Dư ]: Đừng gấp, vẫn còn vài phút nữa.
Thúc giục xong, Nguyễn Tư Nhàn đi vệ sinh, nhưng vài phút sau, bên ngoài đã có người nhân cơ hội đến gần.
Cô nhìn từ xa, thấy một tên đàn ông mặc áo sơ mi hoa và quần joggy đang cầm ly rượu cúi xuống trước mặt Trịnh Ấu An.
“Người đẹp, uống rượu một mình à?”
Trịnh Ấu An ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn còn đọng lại trên má, trông rất yếu đuối và đáng thương.
Gã đàn ông cũng thấy ngứa ngáy trong lòng, ngồi xuống cạnh cô một cách vô cùng tự nhiên, ghé vào tai cô nói: “Ây da, sao người đẹp lại khóc thế?”
Được bảo bọc từ khi còn nhỏ, Trịnh Ấu An chưa bao giờ gặp phải tình huống như này, não không thể suy nghĩ, trố mắt nhìn gã đàn ông ở đối diện, chiếc áo sơ mi chói đến mức khiến cô hoa mắt.
Sơ mi hoa quả thực không thể cưỡng lại với biểu cảm này của người đẹp, vươn tay định ôm lấy cô.
Nhưng còn chưa chạm vào vai Trịnh Ấu An, đã bị ai đó nắm cánh tay lại.
“Cô đang làm gì vậy?”
Sơ mi hoa quay đầu lại, thấy Nguyễn Tư Nhàn đang lạnh lùng nhìn mình.
Chà, hôm nay thật có diễm phúc, lại xuất hiện thêm một người đẹp khác.
“Tôi đang an ủi người đẹp này.” Sơ mi hoa mỉm cười rút tay lại, mắt dán vào mặt Nguyễn Tư Nhàn, “Hai người đi cùng à.”
Nguyễn Tư Nhàn không muốn gây rối trong quán của Biện Toàn, động miệng mà cố gắng không động tay, vì thế vui vẻ nói: “Phải, anh có việc gì à? Không có việc gì thì tôi và cô ấy phải đi rồi.”
“Đừng mà, bây giờ mới mấy giờ thôi, uống với nhau vài ly đi.” Sơ mi hoa nói xong lại nghiêng về phía Trịnh Ấu An, “Sao người đẹp lại khóc vậy? Thất tình à? Nói anh đây nghe đi, anh đây sẽ dỗ dành em.”
Nguyễn Tư Nhàn ngồi xuống ghế sofa ở đối diện, khoanh hai tay lại, nói: “Để tôi nói anh nghe tại sao nhé, hôm nay cô ấy đã đánh gãy chân một tên đàn ông đến gần cô ấy, sợ bị ngồi tù nên mới khóc.”
Trịnh Ấu An: “……?”
Nụ cười của sơ mi hoa cứng lại trên khóe miệng, vài giây sau, anh ta cười gượng hai tiếng: “Hề hề, người đẹp thật biết nói đùa.”
“Không nói đùa với anh.” Nguyễn Tư Nhàn hoạt động hai tay, "Tôi có rất nhiều kinh nghiệm trong phương diện này, vì thế cô ấy mới đến tìm tôi đưa ra suy nghĩ.”
Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn sơ mi hoa, “Anh cũng cùng đưa ra suy nghĩ đi?”
Nếu vẫn còn chưa hiểu ra ý của Nguyễn Tư Nhàn thì chính là đồ ngốc, sơ mi hoa nghiến răng, cầm ly rượu bỏ đi, còn khẽ lầm bầm: “Đúng là một đóa hoa hồng gai.”
Nguyễn Tư Nhàn coi như không nghe thấy câu nói sến sẩm của anh ta, đưa cho Trịnh Ấu An miếng khăn giấy.
“Lau đi, đường kẻ mắt trôi hết rồi.”
Trịnh Ấu An cầm lấy khăn giấy, che miệng nôn lên đó.
Nguyễn Tư Nhàn lập tức nhảy dựng lên, “Không phải chứ, ít rượu như thế mà cô đã nôn rồi à? Tôi còn tưởng tửu lượng của cô cao lắm đấy.”
Cơn nôn mửa đang trào lên cuốn họng, Trịnh Ấu An đứng dậy chạy nhanh vào nhà vệ sinh, còn không quên giải thích một câu: “Tôi nôn vì kinh tởm gã đàn ông đó!”
Nguyễn Tư Nhàn sải bước đi theo cô, nhưng bị chặn lại ngoài cửa.
Trịnh Ấu An không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng nôn mửa của mình, điều đó rất mất mặt, điều đầu tiên sau khi đi vào là mở vòi nước lên để lấp đi tiếng nôn.
Nguyễn Tư Nhàn gõ cửa, “Cô vẫn ổn chứ?”
“Tôi không sao, nôn một lúc sẽ ổn thôi.”
Nếu như vậy, Nguyễn Tư Nhàn cũng quá lười để đứng lại nhà vệ sinh chật hẹp và ngột ngạt này.
Ngay lúc này Phó Minh Dư đã đến.
Anh mở cửa đi vào, quan sát xung quanh một lượt, không nhìn thấy bóng dáng của Nguyễn Tư Nhàn, vì thế đi về phía quầy bar.
Biện Toàn đang lau ly, ngẩng đầu nhìn thấy anh, hai mắt sáng lên, rất nhanh lại cảm thấy quen thuộc.
Cô nghiêng đầu quan sát thật cẩn thận, bỗng chợt nhận ra.
Phó Minh Dư đột nhiên xuất hiện ở đây, Biện Toàn sẽ không ngây thơ cho rằng anh đến để uống rượu, ngoài việc đến đón Nguyễn Tư Nhàn thì còn có thể làm gì.
“Phó tổng?”
Phó Minh Dư vừa dừng lại trước quầy bar: “Cô biết tôi à?”
Thế không được biết à.
Biện Toàn cười trêu chọc: “Anh không biết tôi, nhưng tôi biết anh.”
Ngay lúc Phó Minh Dư đang nghi hoặc, Nguyễn Tư Nhàn đã đen mặt bước đến, nhìn chằm chằm Biện Toàn đầy vẻ chết chóc: "Cậu không có chuyện gì làm à?”
Biện Toàn lập tức ngừng cười, nghiêm túc lắc lắc cái ly, “Mình đi tiếp khách đây.”
Nói xong liền lúc lắc mông bỏ đi, ở quầy bar chỉ còn lại Phó Minh Dư và Nguyễn Tư Nhàn.
Anh ngẫm lại câu nói của Biện Toàn, có lẽ là điều mà anh đang nghĩ.
Vì thế Nguyễn Tư Nhàn rất thường hay nhắc đến anh trước mặt bạn bè sao?
Anh cảm thấy thoải mái hơn, nhìn xuống cô, trong mắt kèm theo ý cười: “Uống rượu à?”
“Không.” Nguyễn Tư Nhàn ngửi ngửi, “Là anh uống rượu chứ?”
Phó Minh Dư gật đầu: “Ừm, tối nay có cuộc xã giao.”
Nguyễn Tư Nhàn nghe thấy lời này, hỏi: “Vậy là anh đã bỏ giữa chừng để đến đây à?”
Nếu thật là như vậy, trì hoãn chính sự của Phó Minh Dư, cô vẫn thấy hơi ngại.
Xét cho cùng, Thế Hàng phải ổn thì cô mới ổn được.
“Không, tôi về nhà rồi, tìm tôi có chuyện gì?”
“Ồ, Trịnh Ấu An đang nôn ở trong đó.”
Phó Minh Dư khựng lại, “Trịnh Ấu An?”
“Đúng vậy.” Nguyễn Tư Nhàn nói, “Uống rượu giải sầu ở đây, nếu anh không đưa cô ấy đi thì tối nay tôi đừng mong được về nhà ngủ.”
Sau một hồi im lặng, biểu hiện của Phó Minh Dư lạnh nhạt đi.
Thế nhưng là vì Trịnh Ấu An nên mới gọi anh đến?
Anh uống rất nhiều rượu trong cuộc xã giao buổi tối, lúc tài xế hỏi anh đi đâu, trong vô thức anh đã chọn chung cư Danh Thần, xa hơn so với biệt thự Hồ Quang.
Lý do rất đơn giản, bỗng dưng anh lại muốn gặp Nguyễn Tư Nhàn.
Tựa như những suy nghĩ khó hiểu đã nảy ra vô số lần trong những ngày gần đây, không vì lý do gì, đột nhiên chỉ muốn gặp.
Mặc dù biết cô sẽ mặt nặng mày nhẹ với mình.
Về việc tại sao không thể gõ chữ, vì không thể nhìn thấy người, nghe giọng một chút cũng được.
Lúc đó Phó Minh Dư chỉ có một suy nghĩ đơn giản như thế.
Vì thế khi cô nói “Không được thì thôi”, Phó Minh Dư lập tức tối sầm mặt.
May là, giây tiếp theo, cô lại gửi thêm một câu “Bây giờ anh đến đây tìm tôi ngay đi”.
Lúc ngồi trên xe, Phó Minh Dư nhìn ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ, một nụ cười nhẹ vươn trên khóe môi.
Quả nhiên cô ấy vẫn muốn gặp mình.
Hơn nữa còn là một nơi như quán bar.
Sau khi uống rượu, người muốn gặp là mình.
Nhưng khi đã đến đây, Phó Minh Dư mới nhận ra rằng, có vẻ như mọi chuyện không phải là như thế.
Anh hơi nghiêng đầu, hỏi: “Cô ấy bị làm sao vậy?”
Nguyễn Tư Nhàn không nhận thấy sự thay đổi trong biểu hiện của Phó Minh Dư, kèm theo chút ý trêu chọc, nói: “Tự anh làm cho phụ nữ tức phát khóc thì tự anh đi xin lỗi đi, tôi không giúp đâu, tôi phải về nhà ngủ rồi.”
Phó Minh Dư đương nhiên biết mình đã khiến Trịnh Ấu An "Tức phát khóc" như thế nào, nhưng hiện giờ anh không muốn để tâm đến chuyện này chút nào.
Thì ra Nguyễn Tư Nhàn vội vội vàng vàng gọi anh đến, không phải là muốn gặp anh, mà là chỉ kêu anh đến dọn dẹp mớ hỗn loạn của Trịnh Ấu An, giọng điệu còn như kiểu chuyện không liên quan gì đến mình, như thể anh hoàn toàn chỉ là một người râu ria, hoàn toàn không quan tâm anh sẽ như thế nào với cô gái khác.
Đột nhiên cảm thấy như mình đang tự ôm rơm nặng bụng.
Nghĩ đến đây, lòng anh khó chịu vô cùng, nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Trịnh Ấu An đâu.
“Phụ nữ bị tôi làm tức phát khóc rất nhiều, tự mình kiếm chuyện với tôi, tôi cũng phải đi xin lỗi luôn à?”
Sau khi nói xong