Edit: Lạc Lạc
Tay của Nguyễn Tư Nhàn vẫn đang cứng đơ giữa không trung, đầu óc không phản ứng một lúc lâu, quanh quẩn trong mớ cảm xúc hỗn độn.
Có khiếp sợ, có kinh hãi, có áy náy, còn có chút…… đau lòng.
Cái tát lúc nãy nói to thì cũng không to, nhưng đã gây chú ý cho những người xung quanh, lần lượt quay đầu nhìn qua.
Hết người này đến người khác, hầu như tất cả khách trong quán bar đều nhìn sang đây, châu đầu ghé tai, buôn chuyện vô cùng say mê và thích thú.
Biện Toàn đã hoàn hồn giữa sự thay đổi lớn này, đúng lúc trong tay đang có vài viên đá, cô lập tức lấy khăn bọc lại rồi lao đến đưa cho Nguyễn Tư Nhàn.
Tim của Nguyễn Tư Nhàn vẫn đang đập mạnh, thấy hành động của Biện Toàn, không nghĩ gì nhiều, vươn tay giúp Phó Minh Dư chườm lên gò má.
Nhưng anh lại nghiêng đầu đi, tránh khỏi những viên đá, nhìn thẳng vào Nguyễn Tư Nhàn.
“Cô hả giận chưa?”
Khi nghe thấy Phó Minh Dư hỏi như thế lần thứ hai, lời giải thích của Nguyễn Tư Nhàn vốn đã lên đến cổ họng nhưng lại bị đè nén xuống.
Cô lặng im một lúc, sau đó gật đầu nói: “Ừm, hả giận rồi.”
“Được.” Phó Minh Dư không nói thêm lời nào, thậm chí cũng không có thêm một ánh mắt nào, dứt khoát xoay người đi ra ngoài.
Biện Toàn không hiểu hướng đi này lắm.
“Không phải chứ, sao lúc nãy cậu không giải thích với anh ta? Cậu không muốn đánh anh ta mà, chỉ là hiểu lầm thôi! Cậu đang làm gì vậy hả? Anh ta là sếp của cậu đó!”
Bên tai là lời cằn nhằn của Biện Toàn, Nguyễn Tư Nhàn vẫn đang nhìn theo bóng lưng của Phó Minh Dư.
Cho đến khi anh đóng cửa lại, Nguyễn Tư Nhàn mới nói: “Mình giải thích với anh ta, nói mình đánh nhầm người, không phải mình muốn đánh anh ta, sau đó thì sao? Chuyện giữa cả hai sẽ không thể kết thúc.”
Biện Toàn cái hiểu cái không gật đầu, “Vậy cậu thừa nhận, chuyện này cứ vậy mà chấm dứt à?”
“Đúng vậy.”
Bấy giờ Nguyễn Tư Nhàn cũng vừa nhận ra, hóa ra lúc trước Phó Minh Dư bỗng dưng thay đổi thái độ với cô, có lẽ là đã biết được chuyện đó.
Chỉ là người này đã quen thói kiêu ngạo, có lẽ cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ xin lỗi cô.
Có điều trong những ngày qua cho đến bây giờ, anh dung túng cô, thật ra đây cũng được coi như là một lời xin lỗi đặc biệt.
Hơn nữa cô thấy rằng mình dường như đã không còn tức giận nữa, nhưng dường như chuyện này vẫn chưa có một kết luận rõ ràng, cùng với một nỗi vướng mắc không rõ, chi bằng hãy để cái tát này như là một cơ hội, chuyện trước kia đã hoàn toàn tan biến.
“Dù sao thì nó cũng đã chấm dứt đối với mình.”
Biện Toàn suy nghĩ cả buổi cũng không hiểu được ý của cô, nhìn thời gian, phất tay đuổi người: “Thôi thôi, cậu về nghỉ ngơi mau đi, chẳng phải ngày mai còn có chuyến bay à.”
Nguyễn Tư Nhàn thật sự cũng rất mệt, cầm túi lên chuẩn bị về nhà.
Nhưng khi cô mở cửa ra, lại thấy Phó Minh Dư vẫn còn đứng bên vệ đường.
Tài xế của Phó Minh Dư đã đưa Trịnh Ấu An về nhà, đêm hôm, anh cũng lười gọi người đến đón mình.
Anh ngẩng đầu nhìn dòng xe cộ ở phía xa, từ góc độ này, bên dưới ánh đèn lờ mờ, Nguyễn Tư Nhàn có thể dễ dàng nhìn thấy dấu bàn tay trên má anh.
“……”.
Cái tát này của mình lợi hại đến vậy sao?
Chỉ có một ngã tư để đợi xe, Nguyễn Tư Nhàn vẫn phải đến đó đứng.
Cảm thấy bên cạnh có người, Phó Minh Dư quay sang nhìn, ánh mắt cả hai đan xen vào nhau, nhưng dường như cũng không biết phải nói gì, vì thế lại dời mắt đi đầy ăn ý.
Một sự bối rối bỗng bao trùm lấy cả hai.
Trong buổi đêm giữa hè, gió đêm cũng mang lại cảm giác nóng bức, sau khi đứng ngoài trời được một lúc, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy người mình đã bắt đầu toát mồ hôi.
May là cuối cùng đã đợi được một chiếc taxi.
Tài xế dừng xe trước mặt cả hai, thăm dò hỏi: “Bắt xe à?”
Phó Minh Dư quay qua nói: “Cô trước?”
Nguyễn Tư Nhàn: “Anh trước đi.”
Khi nói, cô còn nhìn lên gò má của Phó Minh Dư.
Phó Minh Dư quay đầu đi, không cho cô nhìn.
“Cô trước đi.”
“Anh trước đi, tôi có thể đợi một lúc nữa.”
Một người tát, một người ăn tát, thế nhưng còn khiêm tốn ở đây, cũng thật diệu kỳ.
Sau khi qua lại vài câu, Phó Minh Dư hờ hững gật gật đầu, mở cửa ngồi lên xe.
“Đến chung cư Danh Thần.”
Tài xế nói được, nhưng sau đó lại hỏi ra ngoài: “Người đẹp, cô đi đâu? Tiện đường chung cư Danh Thần không?”
Nguyễn Tư Nhàn nghĩ, có lẽ lúc này Phó Minh Dư sẽ không muốn gặp cô, vì thế lắc đầu nói: “Anh đi trước đi, tôi đợi xe tiếp.”
Tài xế “Ô” một tiếng, đang định đạp ga, Phó Minh Dư lại nhìn qua cửa sổ xe, nhìn đến đây từ xa.
Sau khi nhìn một lúc, anh nói: “Cùng đi thôi.”
Giọng của anh rất khẽ, hầu như chỉ là âm mũi, còn kèm theo chút mệt mỏi, Nguyễn Tư Nhàn gần như chỉ nghe thấy bằng khẩu hình.
“Được.”
Im lặng suốt quãng đường, mãi đến khi về đến chung cư và bước vào thang máy, vẫn không có giao tiếp nào giữa cả hai, trong không gian kín mít, còn lúng túng hơn cả trong taxi.
Nhưng khi bọn họ đứng song song nhau trước cửa thang máy, Nguyễn Tư Nhàn lại vô tình nhìn thấy gò má của Phó Minh Dư trong gương.
Da của người này có phải đã trắng quá rồi không, núi Ngũ Chỉ* lại nổi bật như thế.
*Núi Ngũ Chỉ (núi năm ngón tay) là núi cao nhất ở đảo Hải Nam, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Ở đây ý chỉ năm dấu tay trên mặt Phó Minh Dư.
Về đến nhà, Nguyễn Tư Nhàn vừa mệt vừa đói, cởi giày ra liền đi vào phòng tắm.
Đang định cởi đồ ra tắm, cô bỗng thoáng thấy một lọ tinh chất trên bồn rửa mặt.
Đó là tinh chất cô luôn thích sử dụng, dùng để chữa trị cho da, công năng rất rõ ràng.
Sau khi suy ngẫm một lúc, cô cầm lọ tinh chất đi ra ngoài, lúc đi qua phòng bếp, còn tiện thể lấy thêm một hộp đá viên.
Nhưng khi cô đã đứng bên ngoài cửa thang máy, mới nhớ ra rằng lúc mình bước vào thang máy đã thấy anh nhấn tầng mười sáu, nhưng lại không biết cụ thể anh ở căn hộ mấy.
Cô gửi thẳng tin nhắn cho Phó Minh Dư.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Anh ở căn hộ mấy?
Sau khi đợi vài phút, anh vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Nguyễn Tư Nhàn lại hỏi Bách Dương, rất nhanh đã nhận được câu trả lời.
Hai phút sau, cô nhấn chuông cửa căn hộ 1601.
Hành lang rất yên tĩnh, Nguyễn Tư Nhàn cúi đầu, nhìn mũi chân của mình, lại nghĩ đến núi Ngũ Chỉ trên mặt Phó Minh Dư.
Anh ta là một người rất cao ngạo, có thể sẽ không muốn mở cửa khi nhìn thấy cô qua máy theo dõi.
Suy nghĩ này vừa mới thành hình, cánh cửa trước mặt lại “Rắc” một tiếng rồi mở ra.
Phó Minh Dư đã thay một bộ đồ rộng thoáng, đứng ngay cửa, nhìn những thứ trong tay Nguyễn Tư Nhàn, khi ánh mắt vòng lên mặt cô lần nữa, trong mắt anh có chút cảm xúc phức tạp không thể tả.
“Đến xem chấn thương của tôi à?”
“……”
Nguyễn Tư Nhàn không phủ nhận điều đó, đưa đồ cho anh: “Anh chườm đi, qua ngày mai sẽ khỏi rất nhiều.”
Bỏ qua mấy viên đá, Phó Minh Dư nhìn qua một tay khác, “Đây là gì?”
“Tinh chất chữa trị, hiệu quả rất cao.”
Phó Minh Dư khẽ nhếch môi, cầm lấy hộp đá trong tay cô, thờ ơ nói: “Tôi không cần cái đó.”
Sau đó xoay người đi vào nhà, cửa không đóng, Nguyễn Tư Nhàn đi theo anh vào, nói: “Thật sự rất có hiệu quả, tôi đã kiểm chứng rồi!"
Phó Minh Dư dừng chân, quay lại nhìn cô, nhíu mày nói: "Cô hay bị người ta đánh lắm à?”
Nguyễn Tư Nhàn: “…… Không phải! Lúc trước có vài tuyến đường hàng không của bọn tôi có bức xạ rất cao, mặt tôi sẽ ửng đỏ lên.”
Phó Minh Dư để hộp đá lên bàn, ngồi xuống ghế sofa, thoải mái tựa lên gối mềm, trên mặt không có biểu cảm nào.
“Vậy cô thoa cho tôi đi.”
Nguyễn Tư Nhàn chỉ ngây người một lúc ngắn, sau đó bước thẳng đến ghế sofa, ngồi xuống bên cạnh Phó Minh Dư.
Phó Minh Dư thấy cô bước đến thản nhiên như thế, ngược lại hơi mất tự nhiên.
Anh mím chặt môi, quay mặt đi.
Nguyễn Tư Nhàn lo điều chỉnh cái lọ, sau khi đổ chất lỏng đặc sệt lên lòng bàn tay, cô chấm một ít bằng ngón trỏ của tay còn lại, nhẹ nhàng thoa lên mặt anh.
Nhưng khi đầu ngón tay chạm vào da anh, Nguyễn Tư Nhàn vẫn khựng lại một lúc.
Dấu tay rõ như thế, không thể hết hẳn trong một lúc ngắn được, anh là một tổng giám đốc, ngày mai phải gặp mọi người thế nào đây.
Cảm thấy cô bất thường, Phó Minh Dư quay đầu lại nhìn cô, nheo mắt.
“Thế nào, đau lòng à?”
Người này làm sao thế?
“Không.” Nguyễn Tư Nhàn lập tức nói, “Tôi chỉ đang suy nghĩ, tôi tát cũng không thẳng tay, làm sao lại mạnh như vậy được.”
Phó Minh Dư khẽ khịt mũi một tiếng.
Nguyễn Tư Nhàn lại chấm ít tinh chất, từng chút một, từng chỗ một, cẩn thận thoa lên má anh.
Tiếng kêu của côn trùng vào buổi tối mùa hè tăng giảm không ngừng, từng tiếng truyền qua cửa sổ, truyền vào tai Nguyễn Tư Nhàn cùng với tiếng hít thở của Phó Minh Dư.
Cô rất nhẹ tay, nhẹ đến mức như đang gãi ngứa, Phó Minh Dư cố nén khoảng vài phút, nhưng thật