Edit: Lạc Lạc
Nhìn người này đi, ngoài miệng thì nói “Chúng ta đã thanh toán xong”, nhưng hành động thực tế lại cho thấy anh ta vẫn rất mang thù.
Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy mình và Phó Minh Dư vẫn không thể nói chuyện vượt quá ba câu, dù là trước đây hay là hiện tại.
Cho nên vì sức khỏe thể chất và tinh thần của cả hai bên, cô lựa chọn giữ im lặng, nếu không cô sẽ không thể đảm bảo rằng mình có nói ra những lời không hay trong lúc kích động hay không.
Nhưng khi bước vào thang máy, cô có nhìn túi thuốc trên tay Phó Minh Dư vài lần, một nửa là trong suốt, có thể nhìn thấy vài hộp thuốc bên trong.
Thế nên nói thẳng nam anh này, trên mặt có dấu tay uống thuốc cũng có ích gì, hay là phải sử dụng sản phẩm bên ngoài thì mới tốt nhất.
“Đồ tôi cho anh là vô dụng hết à?” Nguyễn Tư Nhàn nói, “Sao anh lại không tin tưởng tôi như thế, chắc chắn uống thuốc sẽ không hữu dụng bằng thoa ngoài da.”
Phó Minh Dư liếc nhìn cô, trông như không muốn nói chuyện, hồi lâu sau mới phun ra ba chữ.
“Thuốc dạ dày.”
Ồ.
Khó trách hôm nay cảm thấy anh không được khỏe, thì ra không phải vì bị cô tát mà mất sức, mà là dạ dày có vấn đề.
Về đến nhà, Nguyễn Tư Nhàn lướt app đồ ăn nhanh, xem một lượt từ trên xuống dưới, nhận ra các cửa hàng gần đây đều đã ăn chán, không còn gì để ăn, vì thế cô đã có ý định tự mình xuống bếp.
Trong tủ lạnh không có thức ăn, nhưng lại có rất nhiều sủi cảo đông lạnh Tư Tiểu Trân cho cô, Nguyễn Tư Nhàn lấy ra một gói, đun sôi một nồi nước, bỏ mười cái sủi cảo vào.
Nhưng khi đang định bỏ sủi cảo vào lại tủ lạnh, cô chợt nhớ ra bọc thuốc trên tay Phó Minh Dư vào hôm nay.
Dạ dày xảy ra vấn đề, có thể là thường hay ăn uống không điều độ.
Lúc cô nghĩ đến đây, cô đã suy xét đến việc nấu thêm một bát sủi cảo khác.
Nhưng khi thấy sủi cảo đang nổi lên chìm xuống trong nước sôi, Nguyễn Tư Nhàn bỗng bừng tỉnh.
Chính mình còn chưa ăn mà còn đi ăn no ở không, sao phải lo lắng việc anh ta ăn hay chưa, anh ta muốn ăn thì chỉ cần một cú điện thoại là đã có rất nhiều người chạy việc cho anh ta.
Cuối cùng cô cũng chỉ nấu một bát sủi cảo.
Mười lăm phút sau, sủi cảo nóng hổi ra nồi.
Cô đang vô cùng đói, lấy bát dọn ra bàn rồi mới nhận ra không có giấm.
Tuyệt.
Lúc này cô mới nhớ ra, tuần trước cô đã lấy nửa chai giấm còn lại để làm sạch cống thoát nước.
Trước mắt chỉ có ba phương án, một là tự xuống lầu mua, hai là tìm người chạy việc, ba là lên lầu mượn một chai giấm.
Sủi cảo đã ra khỏi nồi, nóng hôi hổi. Nguyễn Tư Nhàn cân nhắc ba phương án một lúc, dường như chỉ có phương án cuối cùng thì mới có thể cho vào mồm trước khi sủi cảo bị nguội.
Ừm, cô gật gật đầu, gửi tin nhắn cho Phó Minh Dư.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Nhà anh có giấm không?
Bên đó trả lời lại rất nhanh.
[ Phó Minh Dư ]: ?
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Hết giấm rồi, mượn một ít nhé?
[ Phó Minh Dư ]: Tự đến lấy đi.
Nguyễn Tư Nhàn vui vẻ chuẩn bị ra khỏi nhà, nhưng lúc thay giày, cô vẫn nghĩ lại, hỏi thêm một câu.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Anh ăn gì chưa?
[ Phó Minh Dư ]: Vẫn chưa.
Thôi được, nghĩ đến cái tát đầy uy lực dưới tình huống quá đỗi bất ngờ đó, Nguyễn Tư Nhàn quyết định nhường bát sủi cảo này cho Phó Minh Dư trước.
Nhưng khi cô bưng sủi cảo nóng hổi đứng trước cửa nhà Phó Minh Dư, mới nhận ra tài xế của Phó Minh Dư cũng xách theo một hộp đồ ăn đến đây.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Nguyễn Tư Nhàn chợt hiểu ra một điều.
Đúng lúc này, cửa “Rắc” một tiếng mở ra.
Tài xế bước trước Nguyễn Tư Nhàn một bước, đưa hộp đồ ăn đến, “Phó tổng, bữa tối của ngài.”
Phó Minh Dư cầm lấy hộp đồ ăn, sau đó nhìn sang Nguyễn Tư Nhàn ở bên cạnh.
Quét mắt lên sủi cảo trong tay cô, nói: “Chẳng phải là mượn giấm à?”
“Ừm, phải.” Nguyễn Tư Nhàn bình tĩnh nói, “Tôi bưng lên đổ một ít rồi đi ngay.”
Phó Minh Dư không nói gì, bảo cô đi vào, tài xế rời đi.
“Giấm ở trong bếp, cô tự tìm đi.”
“Ô.”
Nguyễn Tư Nhàn bưng bát đi vào nhà bếp của Phó Minh Dư, quan sát một lượt.
Vâng, cùng một chung cư, cùng một tòa nhà, loại hình căn hộ này đúng là khác một trời một vực.
Khi đến vào lần trước cô cũng không để ý, thì ra căn hộ cao cấp của mỗi tầng lại to đến thế, ngay cả phòng bếp cũng to hơn phòng khách của cô.
Tuy nhiên nhà bếp của Phó Minh Dư rộng thì rộng, đồ dùng lại rất đầy đủ, nhưng là hoàn toàn mới, ngay cả gia vị cũng chưa được mở.
Lúc Nguyễn Tư Nhàn tìm được giấm cô còn xem qua hạn sử dụng.
Cũng may, chưa hết hạn.
Lúc này, Phó Minh Dư đi vào bếp lấy đôi đũa, lúc đi ngang qua Nguyễn Tư Nhàn, anh nói: “Đem đi đi, bình thường tôi cũng không dùng được.”
“Không cần.” Nguyễn Tư Nhàn nói, “Tôi đổ một ít là được rồi.”
Nói xong cô liền tháo nắp nhựa bên ngoài ra, nắm nắp chai vặn một cái.
Ơ?
Chặt thế?
Cô dùng thêm sức, nhưng vẫn vặn không ra.
Bà đây còn không giải quyết được một chai giấm nữa sao?
Nguyễn Tư Nhàn vặn vẹo cổ, siết chặt thân chai, trên tay dùng sức, nhưng ngay khi nắp chai sắp mở —— cô lại thấy Phó Minh Dư đang nhìn cô bằng một ánh mắt kỳ lạ.
Cảm giác này phải nói thế nào đây, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy cả gương mặt anh ta đều đang hiện lên một câu hỏi “Mẹ nó đây vẫn là phụ nữ sao?”.
Lại nhớ đến cái tát núi Ngũ Chỉ đó của mình đến nay vẫn còn dấu mờ mờ trên má anh, Nguyễn Tư Nhàn vô thức buông lỏng tay, đang suy nghĩ xem làm thế nào để bày ra bộ dáng không vặn ra được nhưng vẫn phải thật tự nhiên và không làm ra vẻ.
“Vặn không ra à?”
Không đợi cô biểu diễn, Phó Minh Dư đã nhìn ra.
Nguyễn Tư Nhàn gật đầu: “Phải, cái này chặt quá.”
Phó Minh Dư nghiêng đầu, cúi xuống nhìn cô, “Vậy cô đập vỡ nó ra bằng nắm đấm của mình đi.”
Nguyễn Tư Nhàn: “……”
Đúng là không xem mình là phụ nữ thật.
Cô hít một hơi, tự nói với mình, người này đã xin lỗi rồi, mình cũng đã tát anh ta một cái, đừng mắng anh ta nữa.
“Phó tổng, tôi là phụ nữ mà.”
Phó Minh Dư “Ồ” một tiếng, “Vậy cô đập vỡ nó ra bằng nắm đấm nhỏ màu hồng của mình đi.”
“……”
Nhịn cái rắm.
“Nắm đấm nhỏ màu hồng của tôi là để đập vỡ đầu anh đấy!”
Nguyễn Tư Nhàn vung chân đá vào chân anh, tiếc là dường như cẩu nam nhân này đã biết được cô sẽ sử dụng kế điệu hổ ly sơn, ngoài miệng nói muốn đánh người, nhưng chân lại cử động.
Anh nhanh nhạy nghiêng người né tránh, đồng thời cầm lấy chai giấm trong tay cô.
Anh vặn nhẹ, nắp chai mở ra.
Nguyễn Tư Nhàn im lặng không nói gì.
Anh đưa cái chai qua, ngước mắt lên, khẽ nhướn mày, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy dường như anh muốn lật tẩy chuyện mình giả vờ không vặn được.
Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu nhìn anh, đợi anh đắc ý lên tiếng.
“Chẳng phải cô ăn giấm vào sẽ nôn sao? Hôm nay muốn giảm cân à?”
“……”
Giờ phút này, Nguyễn Tư Nhàn nhận ra rằng, cô vẫn luôn muốn đánh tên đàn ông này, nhưng không phải vì chuyện vào mấy năm trước.
Mà là vì tên đàn ông này chỉ vô cùng đơn giản là để, đơn giản là để —— đánh.
Đánh đến khi anh xuất hiện trong giấc mơ của cô đêm nay.
Cô mơ thấy mình đi đến một bãi biển.
Bầu trời ở đây rất trong xanh, ánh mặt trời long lanh, nước biển trong vắt, gió biển dịu êm.
Cô thấy Phó Minh Dư cũng ở đó.
Cô lao đến đá anh.
Chết tiệt, chân đau quá, tên vô lại này rắn chắc thật.
Sáng hôm sau, Nguyễn Tư Nhàn dậy sớm hơn một tiếng so với bình thường.
Nghe nói huấn luyện viên chỉ dẫn bay lần này là huyền thoại Hạ Lan Phong, cô xuống lầu chạy một vòng, với hy vọng đi gặp vị huấn luyện viên này bằng tinh thần và diện mạo tốt nhất.
Chỉ có một điều, nghe nói ông ấy là cậu của Phó Minh Dư, hy vọng Phó Minh Dư sẽ không di truyền tính cách của dòng họ.
Tiếc là trời tính không bằng người tính, Nguyễn Tư Nhàn còn chưa đến bộ phận điều phối, trên đường gặp một vài phi công, có người nghe nói chỉ dẫn bay cho cô hôm nay là Hạ Lan Phong, đã có người trò chuyện với ông ấy vài câu.
Bọn họ nói người này rất nghiêm khắc, nhưng không phải nghiêm khắc đơn giản, ông ấy rất giỏi tra tấn linh hồn của cơ phó từ nhiều khía cạnh.
Chẳng hạn như trong một lần chỉ dẫn bay, cơ phó nhìn nhầm hiển thị độ cao, vẫn cố chấp bay lên độ cao không vực, Hạ Lan Phong bất ngờ hỏi cơ phó: “Nè nhóc, cậu có đem theo bình dưỡng khí không?”
Cơ phó: “Không, không ạ, sao thế?”
“Không đem theo bình dưỡng khí mà cậu còn dám bay ra ngoài vũ trụ nữa à?”
Khi nghe câu chuyện này, Nguyễn Tư Nhàn còn nhìn thấy bóng dáng của Phó Minh Dư đang xuất hiện trên hành lang kính dài ở đằng xa.
Tốt, xem ra là di truyền tính cách từ dòng họ rồi.
Nguyễn Tư Nhàn tự động viên mình, đi làm đơn nhiệm vụ chuyến bay, cầm báo cáo thời tiết hàng không trong ngày, đến chỗ y tế hàng không và kiểm soát không lưu để ký tên và đóng dấu, sau đó đến phòng họp.
Cô là người đầu tiên đến, phòng họp vẫn rất yên tĩnh, cô tập trung xem biểu đồ, cho đến khi người của tổ tiếp viên đến cô mới ngẩng đầu lên.
Còn chưa kịp chào hỏi, một người khác đã bước vào.
Mọi người lần lượt quay đầu lại nhìn, người vừa đến mặc đồng phục, vóc dáng cao lớn hiên ngang, dáng vẻ uy nghiêm, thần thái sáng ngời, vừa nhìn đã biết là người có quan hệ huyết thống với Phó Minh Dư.
Có điều là ngay cả những nếp nhăn trên mặt ông ấy cũng được phủ hai từ “Nghiêm túc”.
Trong phòng hội nghị đều là phụ nữ, bầu không khí lập tức trở nên trang nghiêm.
Hạ Lan Phong