Edit: Lạc Lạc
Chiếc đuôi của tháng mười đi qua, thời tiết thay đổi nhanh chóng và chuyển lạnh.
Sau khi bước vào tháng 11, lá cây bên đường chuyển vàng rõ rệt, không khí bắt đầu hanh khô, thậm chí người đi bộ trên đường cũng đã khoác lên áo lông vũ.
Cùng biến đổi còn có môi trường làm việc của Nguyễn Tư Nhàn.
Gần đây cô vẫn luôn bận rộn với kỳ thi F1 (cơ phó giai đoạn đầu), bình thường tận dụng mọi lúc để đọc sách, đôi khi ngồi trong buồng lái đợi điều khiển không lưu cũng phải lấy điện thoại ra xem.
Vào hôm thi xong, cô ra khỏi phòng thi, xem giờ, vẫn còn sớm, vì thế cô đến căn tin của nhân viên để dùng cơm.
Gọi cơm xong, bưng khay ăn và tìm một chỗ trống, vừa ăn được vài miếng, cô đã cảm thấy có ai đó đang đi về phía mình.
Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu lên, thấy là một cơ phó mà cô quen, vì thế kéo khay ăn của mình ra một chút để chừa ra một vị trí.
Nào ngờ cơ phó đó vừa thấy là Nguyễn Tư Nhàn đang ngồi, lập tức nhếch miệng cười nói: “Chào buổi trưa Tiểu Nguyễn, sao tôi không thấy xương sườn cô gọi nhỉ? Tôi đến cửa sổ xem xem.”
Có thể anh ta đã đến cửa sổ của căn tin ở Siberia để gọi xương sườn rồi, tóm lại là một đi không trở lại.
Nguyễn Tư Nhàn bất giác lấy lại tinh thần, trong thời gian này, tình trạng của cô ở trong công ty chính là —— thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt*.
*Thơ Đường, nghĩa là trên các ngọn núi, không thể nhìn thấy bóng của những con chim bay, và tất cả những con đường mòn, không có dấu vết của con người
Bất kể là độc thân hay không, tất cả các đồng nghiệp nam đều duy trì mối quan hệ tế nhị với cô, hận không thể viết lên mặt “Chúng tôi chỉ là mối quan hệ đồng nghiệp thuần túy”.
Ngay cả việc cô chia sẻ một liên kết trên vòng bạn bè cũng không có một đồng nghiệp nam nào like cho cô!
Thôi được, Nguyễn Tư Nhàn coi như đã hiểu, chỉ cần một câu của Phó Minh Dư, cô đã bị gắn mác “Sở hữu của Phó thị” lên người, trực tiếp cắt đứt nguồn gốc của tình địch từ tận gốc rễ.
Chỉ cần cô còn ở lại Thế Hàng một ngày, thì sẽ không có một người đàn ông nào trong công ty này dám tranh giành phụ nữ với sếp.
Đúng là…… Hay cho một phương thức theo đuổi quang minh lỗi lạc.
Nhưng cái “Mác Phó thị” này cũng không phải là không tốt.
Chẳng hạn như trong thời gian này cô vẫn luôn bay đường dài, xem danh sách nhiệm vụ, trong tuần tiếp theo cũng như thế này.
Phàm là các phi công bay trên các tuyến nội địa đều hy vọng được bay đường dài, ngoài mức lương cao theo giờ, thời gian nghỉ ngơi cũng dài hơn.
Ngay cả việc điều khiển không lưu thường ngày dường như cũng đã xảy ra thay đổi nho nhỏ, Nguyễn Tư Nhàn nhận thấy rằng thời gian xếp hàng của mình đang càng ngày càng ngắn, hơn nữa còn thường hay được ưu tiên điều đến đường băng.
Theo cách này, trên cái mác này dường như còn được viết một câu chói lọi “Phó Minh Dư yêu cầu tất cả các bộ phận cung cấp sự tiện lợi và hỗ trợ cần thiết cho người được cấp phép”.
Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy bản thân mình hiện giờ chính là một quyển “Hộ chiếu” đi lại của Phó thị.
Thậm chí cô còn muốn đi chất vấn Phó Minh Dư rằng, làm như thế là không đúng! Là lạm dụng chức quyền!
Nhưng nghĩ lại, có thể chuyện này cũng không phải là do Phó Minh Dư hạ lệnh, trách chỉ trách Internet quá phát triển, một câu chỉ cần qua thông tin vệ tinh là đã có thể truyền khắp toàn cầu, chưa kể đây chỉ là một công ty.
Bất kể những người này có tị hiềm hay không, có gió chiều nào theo chiều đó hay không, thì đều giống như những đôi tay vô hình, khóa chặt lấy Nguyễn Tư Nhàn và Phó Minh Dư.
Bầu không khí này khiến Nguyễn Tư Nhàn nhớ đến thời học cấp ba, cũng có một nam sinh tỏ tình công khai với cô, làm ầm ĩ cả lên, toàn trường đều biết.
Hơn nữa nam sinh đó còn là một học bá hung hãn tự cao, thường hay nghênh ngang hống hách trong trường học, ngay cả giáo viên cũng không kiểm soát được cậu ta. Vì thế sau khi cậu ta tỏ tình, tất cả nam sinh để ý đến Nguyễn Tư Nhàn đều trốn đi thật xa.
Trường học to đến thế, nhưng cả hai lại thường hay vô tình chạm mặt, hơn nữa đối phương còn cố tình làm điều đó, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy đi đến đâu cũng có mặt tên này.
Mọi người xung quanh vẫn ồn ào như cũ, khiến cho hai người bọn họ dường như đã có cái gì đó.
Vào lúc đó, ngày nào Nguyễn Tư Nhàn cũng phải bực mình bởi vì chuyện này, mỗi lần bắt gặp ánh mắt nhạo báng hay giọng điệu trêu chọc của ai đó, cô đều muốn xông lên đánh người.
Nhưng bây giờ thì sao?
Nguyễn Tư Nhàn cầm thìa, khuấy canh trong bát.
Dường như cô không bực mình…… Cũng không muốn đánh người.
Có sự khác biệt nào giữa Phó Minh Dư hậu Thế Hàng và học bá cấp ba trước kia không?
Không có.
Đều là bọn rắn độc hoành hành ngang ngược.
Nguyễn Tư Nhàn nghĩ, có lẽ vì Phó Minh Dư là sếp của cô chăng……
Đang nghĩ ngợi, bỗng có một khay cơm được đặt xuống trước mặt cô.
Nguyễn Tư Nhàn đang tự hỏi vị đồng nghiệp to gan nào lại muốn liều mình hái hoa như thế, trong lòng còn hơi phấn khích, cảm thấy sức quyến rũ của mình đã lấn áp đi uy quyền bạo ngược của Phó Minh Dư.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, ngồi trước mặt cô lại là Nghê Đồng.
Lúc Nghê Đồng ngồi xuống, thần sắc có chút lo lắng, nhìn đông nhìn tây một lượt mới mở miệng nói: “Cái đó…… Chính là…… Có chuyện này……”
Nguyễn Tư Nhàn đặt đũa xuống, ngẩng đầu lên, “Cô nói thẳng đi.”
Nghê Đồng không muốn nói ra chuyện này, nhưng cô đã để trong lòng rất lâu, không nói ra lòng sẽ không yên.
Nhưng trong căn tin nhiều người nhiều miệng, cô ngập ngừng hồi lâu, hỏi: “Cô ăn xong chưa? Hay là chúng ta ra ngoài nói đi?”
Nguyễn Tư Nhàn nhìn cô, húp một hơi hết bát canh, “Đi thôi.”
Cả hai đi ra bên ngoài căn tin, nhưng vẫn còn nhiều người, vì thế Nghê Đồng đã kéo Nguyễn Tư Nhàn đến một cầu thang bộ của tòa cao ốc.
“Chính là…… Hôm qua sư phụ của tôi bị hành khách khiếu nại.”
Nguyễn Tư Nhàn: “Sau đó thì sao?”
Nghê Đồng đảo mắt, lời nói ra cũng thiếu dứt khoát, “Chính là, cô biết bình thường khiếu nại của hành khách, công ty cần phải xác minh xem nó hợp lệ hay là không hợp lệ, nhưng nó sẽ hợp lệ ngay lập tức nếu như bị hành khách quan trọng khiếu nại, và sau đó……”
Nguyễn Tư Nhàn liếc nhìn đồng hồ: “Tôi cho cô một phút, cô không nói xong thì tôi đi về.”
Nghê Đồng bỗng chốc căng thẳng, lập tức phun ra phèo phèo phèo như quái vật đậu Hà Lan*: “Nhưng thật ra chuyện này cũng không phải là chuyện to tát gì trước kia gặp phải tình trạng này nhiều nhất chỉ là đình chỉ bay một thời gian nhưng sư phụ tôi lại bị sa thải tôi nghĩ đây có thể là quyết định của Phó tổng nhưng dường như có hơi quá đáng tôi cũng biết thỉnh cầu này của tôi có hơi khó xử nhưng cô có thể nói một tiếng với Phó tổng là đừng sa thải và nể tình một chút được không?”
*Đậu Hà Lan trong Plants vs Zombies
Nguyễn Tư Nhàn: “?”
Nguyễn Tư Nhàn phải mất nửa phút để tiếp thu những lời này của Nghê Đồng vào đầu.
Cô đưa tay vỗ vỗ lên vai Nghê Đồng, “Không phải chứ, có phải bình thường tôi đã làm điều gì khiến cô hiểu lầm tôi là một tiên nữ tốt bụng hào phóng không mang thù đúng không?”
Mặt Nghê Đồng lập tức xịu xuống, sau đó đỏ mặt xấu hổ, ngập ngừng hồi lâu, nói: “Ô, tôi biết…… Không, chủ yếu là vì chuyện lần trước, dường như bây giờ anh Nhạc cũng đang cãi nhau với sư phụ tôi, chị ấy cũng sắp ba mươi tuổi rồi, nếu chị ấy còn thất nghiệp, chị ấy phải làm sao đây!”
Sau khi