Edit: Lạc Lạc
Nguyễn Tư Nhàn nhận ra rằng, vậy mà cô lại đỏ mặt vì một tiếng "Em gái" đó.
Nhưng Phó Minh Dư lại không nhận ra là có chỗ nào không ổn.
Lớn đầu rồi còn chơi anh trai em gái, mất mặt không chứ.
Nguyễn Tư Nhàn không nói gì, bỗng bước nhanh hơn.
Gió đầu thu không dịu dàng lắm, thổi vào mặt có cảm giác hơi lạnh. Thỉnh thoảng giẫm lên vài chiếc lá rơi, phát ra âm thanh "Lạt sạt", được phóng đại vô cùng lớn bởi sự im lặng của hai người.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Nguyễn Tư Nhàn chợt dừng chân.
"Anh làm gì mà nhìn tôi mãi vậy?"
Phó Minh Dư cười nham hiểm: "Em không nhìn tôi mà biết tôi đang nhìn em à?"
Nguyễn Tư Nhàn: "......"
Hình như là có chuyện đó thật.
Nguyễn Tư Nhàn lườm anh, "Không đi nữa, lên xe."
Nhưng sau khi ngồi lên xe, Nguyễn Tư Nhàn vẫn có cảm giác Phó Minh Dư đang nhìn mình.
"Cuối cùng là anh đang nhìn gì vậy hả?"
Cô cũng đã nói như thế, Phó Minh Dư không nhìn cô nữa, ngược lại nhìn về phía trước, bình thản nói: "Tôi đang xem rốt cuộc là em đang đỏ mặt vì điều gì."
Như thể lớp ngụy trang đã bị chọc thủng, Nguyễn Tư Nhàn lập tức dựng cả người lên.
"Hai cái lỗ dưới chân mày của anh là để thở à?"
"......"
Nguyễn Tư Nhàn hợp tình hợp lý đến mức khiến Phó Minh Dư cũng cảm thấy là mình bị mù.
Không khí bên trong xe lại ngưng đọng lần nữa.
Bỗng, điện thoại của Nguyễn Tư Nhàn reo lên.
Cô lấy ra xem, ngập ngừng một lúc rồi bấm tắt.
Chưa đến nửa phút lại reo lên, cô vẫn bấm tắt.
Khi nó reo lên lần thứ ba, cô lập tức nhấn phím tắt tiếng, nhưng vẫn không kìm được mà lẩm bẩm một câu "Phiền chết được".
Phó Minh Dư chú ý đến chuyển động của cô, hỏi: "Ai đấy?"
Nguyễn Tư Nhàn không muốn nói, thuận miệng đáp: "Không có gì."
Càng qua loa, Phó Minh Dư càng cảm thấy không ổn, nhìn cô một lượt, dường như cảm nhận được có điều gì đó rất khác.
"Điện thoại của bạn trai cũ à?"
Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy đầu óc của tên đàn ông này không được bình thường, anh ta ngửi từ đâu ra đây là điện thoại của bạn trai cũ?
"Thế nào, bạn gái cũ của anh rảnh rỗi là sẽ gọi liên tiếp cho anh vậy sao?"
Phó Minh Dư cười nhạo, không trả lời cô, quay đầu nhìn vào cửa sổ xe.
Cả đoạn đường tiếp theo, cả hai không ai nói chuyện.
Điện thoại là do Đổng Nhàn gọi.
Kể từ hôm sinh nhật bà ấy đã biết địa chỉ của Nguyễn Tư Nhàn, còn đến đợi thêm lần nữa, tuy nhiên vừa khéo hôm đó Nguyễn Tư Nhàn ngồi xe của Tư Tiểu Trân về, nên cả hai không gặp nhau.
Hôm nay bà ấy lại gọi điện, có lẽ là lại đến nữa.
Quả nhiên, khi xe chạy đến cổng Danh Thần, Nguyễn Tư Nhàn nhìn thấy chiếc Porsche đó.
Ánh hoàng hôn chiếu lên thân xe bóng loáng, vô cùng chói mắt.
May là hôm nay cô ngồi xe của Phó Minh Dư về, nếu không khi xe taxi dừng lại trước cổng, buộc phải chạm mặt nhau.
Cô quay sang nhìn Phó Minh Dư, anh hoàn toàn không chú ý đến tình hình bên ngoài xe, chỉ nhìn đăm đăm vào cửa sổ xe, không biết đang nghĩ gì.
Sau khi xe chạy đến dưới lầu, Nguyễn Tư Nhàn vừa mở cửa xe, vừa nói: "Tôi về đây."
Phó Minh Dư vô cảm "Ừm" một tiếng.
Nguyễn Tư Nhàn đóng cửa xe, còn chưa bước đến bậc thang, xe đã khởi động, lao vút về phía trước.
Bị ăn một mồm khói xe, Nguyễn Tư Nhàn khó hiểu nhìn theo xe của Phó Minh Dư.
Sau khi mở cửa nhà, Nguyễn Tư Nhàn thấy Tư Tiểu Trân đang ngồi trên sofa, sợ hãi đến mức suýt nữa đã rời bỏ thế gian tươi đẹp này.
"Sao cậu lại đến đây?"
Tư Tiểu Trân vốn đang sốt ruột gọi điện thoại, thấy Nguyễn Tư Nhàn nguyên vẹn đứng trước mặt cô mới yên lòng.
"Cậu xảy ra chuyện gì thế? Mình gọi cho cậu mà cậu không nghe máy, còn tưởng là cậu xảy ra chuyện gì rồi."
"Ồ." Nguyễn Tư Nhàn vừa thay giày vừa nói, "Điện thoại để im lặng nên mình không để ý."
"Làm mình sợ chết đi được."
Tư Tiểu Trân chỉ vào tủ lạnh, "Hôm nay mình thấy việt quất trong siêu thị giảm giá, mua rất nhiều, đã rửa sạch và bỏ vào tủ lạnh cho cậu rồi."
Nói xong, cô lại bất mãn nhíu mày, "May là mình có mật khẩu nhà cậu, nếu không tủ lạnh của cậu nổi mốc lên cậu cũng không biết."
"Dạo gần đây mình không nấu cơm ở nhà."
Nguyễn Tư Nhàn vào phòng thay đồ, Tư Tiểu Trân cũng đi vào theo, vốn định tán dóc vài câu, lại nhìn thấy mô hình máy bay trên đầu giường.
Tư Tiểu Trân lập tức quỳ lên giường cầm lấy nó.
"Cậu cẩn thận một chút!" Nguyễn Tư Nhàn vừa cởi được nửa áo, lao đến tóm lấy tay Tư Tiểu Trân, "Nặng lắm, đừng làm rơi."
Tư Tiểu Trân mặc kệ cô, cầm lấy mô hình máy bay bằng đôi mắt tỏa sáng, ngắm nghía cẩn thận, "Đây là De Havilland Comet do Đức sản xuất à, thật tinh xảo, mua ở đâu thế? Đắt lắm nhỉ?"
"Không cần tiền." Nguyễn Tư Nhàn quay sang thay quần áo, đưa lưng về phía Tư Tiểu Trân, giọng khe khẽ, "Tặng."
Tư Tiểu Trân kinh ngạc cảm thán trước độ tinh xảo của mô hình máy bay này, nghiêng qua nghiêng lại ngắm nghía vài lần, mới nháy mắt hỏi: "Ai tặng?"
Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy cô đã biết được điều gì đó, nhưng lại cảm thấy không có khả năng, vì thế đáp lại cho có lệ: "Bạn tặng."
"Người bạn này họ Phó?"
"?"
Thấy Nguyễn Tư Nhàn hơi hoảng hốt lại hơi chột dạ, Tư Tiểu Trân biết ngay mình đã đoán đúng.
"Ở trên có khắc chữ cái đầu của tên anh ta, muốn lừa ai."
Nguyễn Tư Nhàn thật sự không để ý đến điều này, cô cầm lấy mô hình máy bay, lật nó lại, mới thấy ba con chữ "fmy" bên dưới cánh máy bay.
Cẩu nam nhân này, lại tặng một cái mô hình máy bay có khắc tên anh ta, thật không biết xấu hổ.
Nguyễn Tư Nhàn để mô hình máy bay xuống rồi đi ra ngoài, Tư Tiểu Trân đi theo sau cô, hỏi, "Tình hình thế nào?"
"Tình hình thế nào gì?"
"Cậu đừng giả vờ với mình, cũng không phải là một cô bé hơn mười tuổi, xấu hổ gì chứ."
Nguyễn Tư Nhàn càng đi càng nhanh, mở tủ lạnh cầm chai nước lên uống, nhạt nhẽo nói: "Cảm ơn vì lời mời, người đang ở vũ trụ, vừa hạ phi thuyền, không có tín hiệu."
Tư Tiểu Trân: "Cậu thật nhàm chán, cậu lên giường với anh ta rồi à?"
"......"
Suýt tí nữa Nguyễn Tư Nhàn đã sặc nước đến chết.
"Cậu bị làm sao thế hả?"
"Nếu không cậu trốn trốn tránh tránh làm gì?"
Tư Tiểu Trân dựa vào tủ lạnh nhìn Nguyễn Tư Nhàn, dù sao trong lòng đã có câu trả lời, không hỏi thêm gì nữa, "Mình còn cảm thấy khá thần kỳ, lần trước Biện Toàn nói với mình cậu tát anh ta ở quán bar, thế nhưng anh ta lại không giết ngươi, bây giờ lại đang theo đuổi cậu?"
Nguyễn Tư Nhàn không nói gì, cam chịu.
Tư Tiểu Trân càng thêm tò mò, "Không phải chứ? Chẳng phải cậu ghét anh ta lắm à?"
Nguyễn Tư Nhàn lẩm bẩm: "Rất ghét anh ta."
"Đúng vậy, mình càng không hiểu, nếu người cậu ghét cũng ghét cậu, điều này mới bình thường, điều này cho thấy hai người chỉ là người dưng, nhưng người cậu ghét lại thích cậu, điều này cho thấy --"
"Cho thấy anh ta rất có mắt nhìn."
"......"
Tư Tiểu Trân không thể bác bỏ logic này.
Vì Nguyễn Tư Nhàn giống như một hũ nút* cạy miệng không ra, nên chủ đề này cũng không được tiếp tục nữa, cả hai nói về kỳ nghỉ phép gần đây, Nguyễn Tư Nhàn nói cô muốn dạo chơi quanh đây, Tư Tiểu Trân lại muốn đi một chuyến Lâm Thành.
*Hũ nút - 闷葫芦: ý chỉ những người ít nói, kiệm lời
"Trường đại học của mình kỷ niệm ngày thành lập trường, nhân tiện mọi người tổ chức buổi họp lớp, mình phải đi."
Nói đến đại học, Nguyễn Tư Nhàn nhớ hôm qua có một đồng nghiệp của bộ phận tuyên truyền đã hỏi cô có tham gia tuyên giảng chiêu sinh lần này không, lý do tương tự như Phó Minh Dư đã nói, có nữ phi công tham gia mới có thể thu hút nhiều nữ sinh hơn.
Thật ra là Nguyễn Tư Nhàn có thời gian, chỉ là cảm thấy không muốn làm gì khác trong kỳ nghỉ phép, chỉ muốn ở nhà, vì thế cô từ chối.
Nhưng vấn đề lại có thay đổi, bắt nguồn từ nhiệm vụ bay vào hôm sau.
Bộ phận chuyến bay lại sắp xếp hướng dẫn viên chỉ dẫn bay cho Nguyễn Tư Nhàn.
Nguyễn Tư Nhàn và hướng dẫn viên vừa nói vừa cười trên máy bay, đợi hành khách lên, tổ tiếp viên cẩn thận đóng cửa khoang.
Lúc này, tai nghe của Nguyễn Tư Nhàn bỗng vang lên giọng nói của nhân viên bảo trì, mặt cô biến sắc.
Cô nhìn hướng dẫn viên, cả hai lập tức bảo tổ tiếp viên mở cửa khoang ra và xuống máy bay...
Bên cạnh cánh, có rải rác vài nhân viên bảo trì, đang cúi người tìm kiếm thứ gì đó.
Một nhân viên bảo trì trong đó xòe bàn tay ra, bên trong có hai đồng xu.
Nguyễn Tư Nhàn suýt ngất tại chỗ.
Trong xã hội khoa học hiện đại, ai lại đi rải đồng xu ở đây?!
Ngay lúc nãy, lúc nhân viên bảo trì kiểm tra tình hình, có hai đồng xu đã được tìm thấy bên dưới cánh máy bay, mọi người tức khắc như lâm vào đại địch, bắt đầu kiểm tra thật cẩn thận.
Đây không phải là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, ai cũng rất đau đầu.
Sau khi tổ tiếp viên phát sóng dò hỏi, vẫn không ai thừa nhận.
Vì thế đội bay đã gọi giám sát ra trong khi tìm xem còn đồng xu nào khác hay không.
Đoạn video cho thấy, trước khi vào khoang, một nam hành khách trung niên đã ném vài đồng xu về phía thân máy bay ngay lúc nhân viên an ninh và tiếp viên hàng không không chú ý.
Vì video giám sát không thể thấy rõ cụ thể có bao nhiêu đồng xu được rải, nên tổ tiếp viên đã gọi hành khách đó đến.
Người đàn ông trung niên ăn mặc cũng còn ra dáng con người, đeo một cái kính râm lớn, ra ngoài rồi nhưng cũng không muốn tháo xuống.
Anh ta thừa nhận đồng xu là do anh ta ném, ném tổng cộng bốn cái.
Hướng dẫn viên ở một bên giận đến bật cười, nói cũng không muốn nói.
Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy trên đầu mình có khói bốc lên, thứ thở ra từ trong lỗ mũi có lẽ cũng là khói trắng.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng làm dịu giọng của mình.
"Tại sao ngài lại ném đồng xu?"
Người đàn ông kính râm không hề cảm thấy tội lỗi, hợp tình hợp lý mà nói: "Cầu phúc."
Nguyễn Tư Nhàn biết ngay sẽ là một lý do thiểu năng trí tuệ.
"Ngài cầu phúc gì ạ? Là do kiểm soát an ninh khiến ngài không hài lòng hay là ngài cảm thấy cái đường băng này trông như một hồ cá chép?"
Ai cũng nghe thấy giọng điệu của Nguyễn Tư Nhàn đã cố gắng che giấu nỗi bức xúc của mình, nhưng người đàn ông kính râm lại không nhận ra điều đó, kì kèo khoảng vài giây, quay đầu lại nói với nhân viên an ninh ở phía sau: "Chủ yếu là...... Lúc nãy trên cầu mái che tôi nhìn thấy là nữ tài xế, tôi không yên tâm, nữ tài xế có nhiều sơ suất lắm."
"......"
Mẹ nó nữ tài xế.
Có lẽ là đã tức giận đến tận cùng, Nguyễn Tư Nhàn ngược lại bình tĩnh lạ thường, không nói lời nào, phất tay với nhân viên an ninh.
Nhân viên an ninh lập tức gọi cảnh sát, người đàn ông kính râm hét lên: "Sao lại gọi cảnh sát?! Tôi bị làm sao? Mấy người làm gì vậy hả?"
Một nhân viên bảo trì cười khẩy với anh ta: "Ngài không chỉ phải vào sở cảnh sát đâu, nếu kiểm tra thấy động cơ bị hư hại, ngài cứ đợi bồi thường đi, không nhiều lắm đâu, vài vạn mà thôi."
Nói xong, nhân viên an ninh lập tức đưa anh ta ra ngoài, tiếng la hét của người đàn ông kính râm dần biến mất ở cầu mái che.
Hai đồng xu còn lại không được tìm thấy trên mặt đất, nhân viên bảo trì dùng camera thăm dò vào bên trong động