Edit: Lạc Lạc
Chỉ có mình em.
Nguyễn Tư Nhàn nhìn những lời này thật lâu, cảm thấy có một cảm giác nóng rực bành trướng trong tim, căng đến mức lồng ngực cô ngột ngạt.
Người đàn ông này đúng là thẳng thắn đến không chớp mắt.
Tất nhiên, Nguyễn Tư Nhàn không biết liệu anh có thật sự rung động chút nào trong lúc đánh chữ hay không.
Cô đứng tại chỗ một lúc, những thành viên của đội bay đã đi xa, chỉ còn một mình cô trong đại sảnh.
Chạm nhẹ ngón tay lên màn hình một lúc, Nguyễn Tư Nhàn gõ vài chữ.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Ăn tối không?
Ngay lúc gửi đi, Nguyễn Tư Nhàn có chút hồi hộp.
Hai ngày nay cô và Phó Minh Dư không gặp nhau, cũng không nói chuyện, cô cảm thấy có một cảm giác “chiến tranh lạnh” mờ nhạt giữa hai người.
Nhưng cô bây giờ coi như là chủ động cầu hòa nhỉ?
Nguyễn Tư Nhàn đợi nửa phút, sau đó gửi thêm một tin nhắn.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Phó tổng?
Không đợi Phó Minh Dư trả lời, Đổng Nhàn đã nhắn tin đến: Nguyễn Nguyễn, nghe máy đi, có việc gấp.
Chưa đến một phút sau khi nhận được tin nhắn, Đổng Nhàn đã gọi đến.
Thấy hiển thị người gọi không phải là Phó Minh Dư, Nguyễn Tư Nhàn có chút hụt hẫng, lúc nghe máy, giọng cô có phần bất lực.
“Sao thế?”
Đổng Nhàn: “Dì con bị bệnh, vừa phẫu thuật xong, con đến thăm đi?”
Nguyễn Tư Nhàn giơ tay xem đồng hồ, “Ở đâu?”
“Bệnh viện Thành phố 3.”
Dì của Nguyễn Tư Nhàn là chị ruột của Đổng Nhàn, tên Đổng Tĩnh.
Ban đầu là một giám đốc văn phòng tuyển sinh của một trường tiểu học, sau khi Đổng Nhàn tái hôn, bà cũng xin nghỉ việc ở trường tiểu học, đến tập đoàn khách sạn của nhà họ Trịnh để bắt đầu hoạt động thị trường.
Đổng Tĩnh đã từng rất thuận lợi tại văn phòng tuyển sinh, nhưng xét cho cùng nơi làm việc lại quá nhỏ, khi bước đến một nền tảng lớn hơn bà mới thật sự thể hiện năng lực của mình, trở nên hô mưa gọi gió.
Lúc Nguyễn Tư Nhàn đến bệnh viện Thành phố 3 đã là bảy giờ tối, đêm mùa thu đến sớm, sự ồn ào của bệnh viện có vẻ không phù hợp với màn đêm yên tĩnh này.
Nguyễn Tư Nhàn đến khu nằm viện của khoa phẫu thuật tim theo chỉ dẫn, Đổng Nhàn đang đợi cô trước cửa phòng bệnh.
Tính ra cả hai đã không gặp nhau mấy năm liền, ngay lúc thấy Nguyễn Tư Nhàn mặc đồng phục bước đến, mắt Đổng Nhàn hơi cay xè.
Lúc cô đi về phía bà, bước chân cũng có chút phù phiếm.
“Nguyễn Nguyễn……”
Bà còn muốn nói gì đó, lại bị Nguyễn Tư Nhàn ngắt lời, đi thẳng vào chủ đề.
“Dì thế nào rồi?”
Những lời Đổng Nhàn muốn nói ban đầu hơi nghẹn lại, bà chỉ vào phòng bệnh.
“Vẫn chưa tỉnh.”
“Ừm.”
Nguyễn Tư Nhàn vòng qua bà và bước vào phòng bệnh, thấy Đổng Tĩnh đang nằm trên giường bệnh, trên mu bàn tay vẫn đang truyền dịch, y tá ở một bên đang bận rộn đủ thứ.
Không biết có phải là thần giao cách cảm hay không, Nguyễn Tư Nhàn vừa bước đến cạnh giường bệnh, Đổng Tĩnh đã tỉnh lại.
Bà mơ màng mở mắt ra, ngay lúc nhìn thấy Nguyễn Tư Nhàn, bà hơi sững sờ.
“Dì.” Nguyễn Tư Nhàn cúi người đến gần, “Khỏe lên chút nào chưa ạ?”
Rạng sáng nay vì bị ép tim mà Đổng Tĩnh phải vào bệnh viện, ngay lập tức sắp xếp phẫu thuật, đã tỉnh lại một lần vào buổi sáng, lúc này tinh thần đã hồi phục hơn nửa.
“Nguyễn Nguyễn đến rồi à?”
Bà mỉm cười, nhìn đồng phục trên người Nguyễn Tư Nhàn, cười nói: “Nghe mẹ con nói bây giờ con đang là phi công, đúng là vậy.”
Lúc còn bé Nguyễn Tư Nhàn rất thường hay đến nhà Đổng Tĩnh chơi, lúc đó bà vẫn chưa kết hôn, cũng không có con, bà đối xử với Nguyễn Tư Nhàn như con gái ruột của mình.
Sau đó Đổng Nhàn ly hôn, một mình Nguyễn Tư Nhàn đi theo ba, tiếp xúc với Đổng Tĩnh lập tức phai nhạt dần.
Xét cho cùng cô cũng không muốn đi, Đổng Tĩnh lại không tiện đến nhà cô.
Sau đó Đổng Tĩnh đã đến tập đoàn Trịnh thị để hoạt động thị trường, ở nước ngoài quanh năm, hai người hầu như không gặp nhau.
“Đang khỏe mạnh sao lại vào bệnh viện rồi?” Nguyễn Tư Nhàn hỏi.
“Khỏe gì mà khỏe.” Đổng Tĩnh vẫy tay, bảo Nguyễn Tư Nhàn đến gần, “Mấy năm nay làm kinh doanh ngày đêm đảo lộn, sức khỏe không còn, con cũng không dành thời gian đến thăm dì.”
Lúc Nguyễn Tư Nhàn và Đổng Tĩnh trò chuyện, Đổng Nhàn vẫn luôn đứng ở phía sau, không nói lời nào, im lặng nhìn cả hai.
Sau mười phút trôi qua, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy lời nói của Đổng Tĩnh có chút lực bất tòng tâm, nên có ý định rời đi.
Đổng Tĩnh nhìn ra ý định của cô, vội giữ chặt tay cô lại, “Nguyễn Nguyễn, dì nói với con chút chuyện khác.”
“Vâng?”
Đổng Tĩnh liếc nhìn em gái mình ở phía sau, thở dài nói: “Con xem lúc trước ba mẹ con ly hôn, con không muốn đi theo mẹ, sau đó ba con qua đời, mẹ con bảo con qua sống cùng, con cũng không muốn. Dì biết việc ba mẹ ly hôn sẽ có ảnh hưởng đến tâm lý của con trẻ, nhưng đã nhiều năm trôi qua, con cũng lớn rồi, hẳn là có thể hiểu được sự lựa chọn ban đầu của mẹ con. Hôn nhân đấy à, đôi khi không phải do mình, tình cảm không có chính là không có, cứ tiếp tục cũng sẽ hành hạ nhau. Nhưng ba mẹ luôn yêu thương con của mình, con đừng cố chấp nữa, mẹ chỉ có một, con còn tìm được một người khác ở đâu?”
Lúc Đổng Tĩnh nói lời này, Nguyễn Tư Nhàn quay đầu lại nhìn Đổng Nhàn, bà nhíu mày, hai mắt đỏ hoe, ngay lúc đối diện với cô, mũi bà buốt xót, hai mắt lập tức ươn ướt.
Nguyễn Tư Nhàn quay đầu lại, tiếp tục nghe Đổng Tĩnh nói.
Bà cũng chỉ là đơn giản muốn khuyên Nguyễn Tư Nhàn đừng giận Đổng Nhàn nữa, dù muốn giận, nhiều năm như thế cũng đủ rồi. Trong năm nay có rất nhiều gia đình ly hôn, nhưng cũng chưa từng thấy ai cả đời không qua lại với nhau như Nguyễn Tư Nhàn và mẹ mình.
Nguyễn Tư Nhàn đáp lại từng lời một, mặc kệ dì nói gì, cô đều nói vâng.
Mãi đến khi Đổng Tĩnh mệt mỏi trở lại, không mở mắt nổi, Nguyễn Tư Nhàn mới rời đi.
“Dì, dì nghỉ ngơi cho khỏe, hôm nào con lại đến thăm dì.”
Lúc nói lời này Đổng Tĩnh đã ngủ, không một tiếng động. Nguyễn Tư Nhàn cầm đồ của mình đi ra ngoài, Đổng Nhàn đi ra theo.
“Nguyễn Nguyễn.” Đến trước cửa phòng bệnh, Đổng Nhàn gọi cô lại, “Mẹ đưa con về.”
“Không cần, con tự bắt xe.” Nguyễn Tư Nhàn quay lại đối mặt với bà, “Ngoài ra, sau này mẹ cũng đừng đến đợi bên ngoài nhà con nữa, như thế rất phiền.”
Nghe thấy từ “Phiền” đó, Đổng Nhàn mới hiểu ra, hóa ra từng lời vâng vâng dạ dạ của cô khi nãy, đều là đang dỗ dành dì của mình.
Biểu cảm thả lỏng của bà hơi sụp đổ.
Nguyễn Tư Nhàn lấy ra một tấm thẻ từ trong túi, nhét vào tay Đổng Nhàn.
“Đây là số tiền mấy năm nay mẹ gửi cho con, một đồng con cũng chưa động vào, tự mẹ giữ lại đi.”
Đổng Nhàn không nhận lấy, thẻ rơi xuống đất, nhưng không ai nhặt lên.
Bà nhìn chằm chằm tấm thẻ cũ kĩ trên mặt đất, mọi sự khó hiểu và bất lực đè nén trong hơn mười năm nay đã bùng nổ ngay thời khắc này.
Lúc ly hôn không phải là bà không suy xét đến tổn thương của con cái, nhưng đó không phải là lỗi của một mình bà khi cuộc hôn nhân chấm dứt, lúc đó Nguyễn Tư Nhàn vẫn còn nhỏ, không biết gì, bà có thể bao dung. Hiện giờ Nguyễn Tư Nhàn cũng đã hơn hai mươi tuổi nhưng vẫn cứ như thế, bà thật sự không thể hiểu nổi.
“Nguyễn Nguyễn, tại sao con lại không thể chấp nhận sự thật rằng mẹ và ba con đã ly hôn? Mẹ thừa nhận rằng, lúc trước vì lo cho tâm trạng của con, mẹ với ba con chưa từng cãi nhau chưa từng đỏ mặt trước mặt con, bỗng dưng nói ly hôn, có thể là con sẽ không chấp nhận được, nhưng con thật sự không nhìn thấy những thay đổi của ba mẹ trong thời gian đó sao?”
Nguyễn Tư Nhàn áp đầu lưỡi lên má, không nói gì.
Đương nhiên là cô không nghĩ rằng ly hôn nhất thiết là sai, nhưng làm sao Đổng Nhàn có thể hợp tình hợp lý cho rằng cô không biết gì như thế?
Bọn họ ly hôn vào năm Nguyễn Tư Nhàn mười bốn tuổi, cô đang học lớp chín.
Tiết buổi chiều của lớp chín sẽ nhiều hơn một tiết so với lớp tám và lớp bảy, tan học vào sáu giờ chiều mỗi ngày. Đi từ trường về đến nhà mất hai chục phút, nhưng có một con đường mòn, chỉ mất mười phút, có điều là phải trèo qua một bức tường thấp ở giữa.
Khi đó còn có một cô bé khác đi cùng Nguyễn Tư Nhàn, không muốn trèo tường, nên mỗi ngày cô phải đi qua đường mòn một mình.
Nhà cô nằm trong một con hẻm cũ, phía bắc hướng đến đường chính, phía nam hướng đến đường mòn, bình thường không có người đi, sau khi trèo qua bức tường thấp thì lại phải đi qua một công trường xây dựng bị bỏ hoang, đó chính là con đường mòn này.
Không nhớ chính xác là ngày nào, Nguyễn Tư Nhàn đeo ba lô nhảy xuống bức tường thấp, ngay khi đi qua công trường đã thấy mẹ cô bước xuống từ một chiếc xe Mercedes-Benz.
Cô trốn đằng sau căn phòng ván bỏ hoang và theo dõi từ xa, cho đến khi Đổng Nhàn rẽ