Edit: Lạc Lạc
Lúc này xe đang đậu bên lề của một khu dân cư, người đi đường không nhiều lắm, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng còi ô tô.
Nguyễn Tư Nhàn nhìn bóng dáng của Phó Minh Dư qua cửa sổ xe, lẻ loi đứng đấy, trên miệng ngậm điếu thuốc, bật lửa khẽ “quẹt” một tiếng, ánh lửa sáng lên, anh nghiêng đầu châm thuốc, khói trắng bay lên và lượn lờ trước mặt anh.
Ngay lúc cô đang hoang mang, Phó Minh Dư quay đầu lại nhìn cô, hai ánh mắt chạm nhau, nhưng rất nhanh lại coi như không có gì mà dời mắt đi.
???
Nguyễn Tư Nhàn tựa vào cửa sổ, đầy dấu chấm hỏi trong đầu.
Tên đàn ông này bị làm sao thế?
Tôi trả lời cuộc gọi thì đã làm sao? Tự dưng lại không hiểu nổi?
Đúng lúc này, nhạc chuông điện thoại lại vang lên.
Nguyễn Tư Nhàn theo bản năng lại định bấm tắt, may là cô đã liếc mắt nhìn, là cuộc gọi từ ngân hàng.
Muốn bán các sản phẩm quản lý tài sản, Nguyễn Tư Nhàn nói được vài câu, không có hứng thú, lập tức lấy cớ bận để cúp máy.
Đúng lúc này, Phó Minh Dư quay đầu lại, điếu thuốc giữa ngón trỏ và ngón giữa chỉ mới cháy được một nửa.
Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy anh có chuyện muốn nói, vì thế quay cửa sổ xe xuống.
Nhưng cả hai chỉ nhìn nhau thật lâu, không ai lên tiếng.
Mãi đến khi điếu thuốc dần cháy hết, Phó Minh Dư mới bóp tắt, xoay người lên xe.
Trong lúc thắt dây an toàn, anh hỏi: “Nhanh vậy đã nói chuyện xong rồi à?”
Tôi có gì để nói với nhân viên bán hàng quản lý tài sản chứ?
Hôm nay Nguyễn Tư Nhàn đã bị sự lạnh lùng khó hiểu của anh làm cho chán ghét đủ rồi, không muốn nhịn nữa.
Dù sao anh cũng không muốn để tâm đến tôi, tôi đây cũng không làm phiền đến anh.
Nghĩ về điều này, Nguyễn Tư Nhàn lập tức muốn xuống xe, nhưng lúc tay chạm đến dây an toàn, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
Cô ngẩng đầu quan sát anh thật cẩn thận, suy nghĩ trong đầu dần thành hình, một ý cười nhàn nhạt từ từ hiện lên trong mắt.
Thảo nào hôm nay anh ta không được ổn, không phải là anh ta đang ghen đó chứ?
Trong xe chua quá!
Trong xe một người sa sầm mặt, một người lại cười như không có chuyện gì, sự đối lập quá rõ ràng, người có áp suất thấp hơn kia lại càng thêm khó chịu.
Phó Minh Dư từ từ khởi động xe, lái đến một chỗ trống trên đại lộ, khẽ nhếch máy, mắt tập trung vào đèn giao thông trước mặt, bình thản nói: “Nghe một cuộc gọi đã vui thế rồi à?”
Vui chứ.
Rất vui khi thấy anh ghen.
Khóe miệng của Nguyễn Tư Nhàn đã sắp toét đến mang tai, sợ người bên cạnh thấy cô cười bừa bãi, thẹn quá hóa giận mà giết người diệt khẩu, vì thế cong eo, lấy tay che mặt.
Nhưng dù vậy, nụ cười của cô vẫn lộ ra qua khe hở các ngón tay.
Điều mà Nguyễn Tư Nhàn không biết đó là, từ góc độ của Phó Minh Dư, hành vi giấu đầu lòi đuôi này của cô không có bất cứ tác dụng gì.
—— ngược lại là càng thêm dầu vào lửa.
Phó Minh Dư dụng lực xuống lòng bàn chân, chiếc xe bỗng tăng tốc, do quán tính, Nguyễn Tư Nhàn bị bật lại, dính sát vào lưng ghế, tóc mái được vén sau tai đột nhiên tản ra trước mắt, cả đầu tóc đều bay tán loạn.
???
Nguyễn Tư Nhàn dại ra, nhìn mấy lọn tóc trước mặt, bị sốc trong một lúc lâu.
Anh đang làm cái quái gì thế này? Là anh đang theo đuổi tôi hay là tôi đang theo đuổi anh?
Còn chưa có vị trí cao mà đã như thế này, có vị trí cao rồi chẳng phải là muốn lên trời luôn sao?
Có ai theo đuổi mà lại như anh chứ?
Mãi đến khi về đến chung cư Danh Thần, Nguyễn Tư Nhàn vẫn không nói lời nào với Phó Minh Dư.
Đợi cô đóng sầm cửa lại rồi, Phó Minh Dư lái xe thẳng ra ngoài.
Bách Dương vẫn đang đợi anh ở tòa cao ốc Thế Hàng, cuộc họp điều hành cuối cùng về cải cách giám sát chất lượng chuyến bay sẽ được tổ chức vào ngày mai, lúc đó tất cả các giám đốc điều hành cấp cao của công ty sẽ tham dự cuộc họp.
Cho đến hôm nay, sự đã thành kết cục đã định, nhưng những con người phản đối ý kiến thì vẫn còn đó.
Bách Dương nhìn gương mặt tối tăm của Phó Minh Dư, trong lòng thấp thỏm, nơm nớp lo sợ đưa quá trình cuộc họp ngày mai cho Phó Minh Dư xem qua.
Phó Minh Dư cầm lấy, ngay lúc này điện thoại vang lên, vì thế anh để tờ giấy quá trình sang một bên, xem tin nhắn.
Chúc Đông gửi đến vài thông tin về các tuyến đường mới của sân bay Lâm Thành trong mùa thu đông, muốn tìm thời gian tán gẫu với anh một chút.
Phó Minh Dư đáp lại một câu “Ok”, lúc rời khỏi hộp chat, anh thấy một dấu chấm đỏ trên cột bảng tin.
Ma xui quỷ khiến anh nhấp vào, quả nhiên ảnh đại diện của Nguyễn Tư Nhàn xuất hiện ở góc trên bên phải.
“Cho anh chút ánh nắng anh đã chói chang, cho anh chút trận lụt anh đã tràn lan, cho anh cái áo bông anh đã ra mồ hôi, cho anh cái túi anh liền bò vào trong đẻ trứng!”
Phó Minh Dư nhìn chằm chằm đoạn văn bản này một hồi lâu, không biết cảm thấy tức giận hay là buồn cười.
Bài viết này đang mắng ai, không cần hỏi cũng biết.
Nguyễn Tư Nhàn cũng nghĩ rằng, Phó Minh Dư hẳn rất rõ ràng.
Nhưng hai phút sau, cô lại phát hiện ra có một ảnh đại diện quen thuộc xuất hiện trong danh sách like.
Like?
Còn like?
Không hiểu sao Nguyễn Tư Nhàn lại đọc ra được một cảm giác “Trẫm đã duyệt nhưng trẫm không care” từ cái like này.
Có thể tự mình hiểu lấy một chút được không?
Tôi đang mắng anh đấy Ái Tân Giác La Minh Dư!
Ngoài ra, Biện Toàn cũng vào bình luận: Cậu lại đang mắng ai nữa thế? [ nghi ngờ ][ nghi ngờ ][ nghi ngờ ]
Không đợi Nguyễn Tư Nhàn gõ chữ, Tư Tiểu Trân đã giành trả lời Biện Toàn: Còn có thể là ai nữa?
Biện Toàn: Lại cãi nhau nữa à?
Tư Tiểu Trân: Cãi gì mà cãi, tán tỉnh đánh yêu thôi đó mà.
Biện Toàn: Đem vòng bạn bè ra làm căn cứ tình yêu, không chịu nổi.
Tư Tiểu Trân: Mình cũng vậy, không chịu nổi.
Nguyễn Tư Nhàn:?
Đây là tán tỉnh đánh yêu á?
Đây là một lời lăng mạ chân thành được chứ?
Nguyễn Tư Nhàn trịnh trọng quyết định, muốn phơi Phó Minh Dư trong hai ngày, để làm nguội nước ấm của anh, nếu không anh sẽ bật dậy đun sôi nước mà ngay cả mình cũng không biết.
Nhưng hai ngày sau, Nguyễn Tư Nhàn lại hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Phó Minh Dư, không có cơ hội để thể hiện thái độ của mình.
Anh cũng không gọi điện thoại hay gửi tin nhắn.
Giấm khá nhiều.
Nguyễn Tư Nhàn nhìn thấy Phó Minh Dư lần nữa, là hai ngày sau trước cửa phòng họp lớn của bộ phận chuyến bay.
Chiều hôm đó, cô kéo vali bay đi qua đây sau khi trở về điểm xuất phát, thấy đám đông đen nghịt đi ra, một số người lộ vẻ vui mừng, trong khi một số người lại cau chặt mày.
Cầm đầu Phó Minh Dư lại trông có vẻ thản nhiên, không nhìn ra cảm xúc, chỉ có một nét mệt mỏi mờ nhạt dưới đáy mắt.
Sau khi rời khỏi phòng họp, những người tham gia cuộc họp lập tức quay về văn phòng tương ứng của mình, đi theo sau Phó Minh Dư là Bách Dương và vài trợ lý, đang đi về phía bên kia.
Cả hai cách nhau rất xa, Phó Minh Dư hoàn toàn không chú ý đến Nguyễn Tư Nhàn.
Vài đồng nghiệp xung quanh thì thầm bàn tán, Nguyễn Tư Nhàn dời mắt khỏi Phó Minh Dư, nhích lại gần hỏi: “Mọi người đang nói gì vậy?”
Cơ trưởng Phạm: “Cô không xem cuộc trò chuyện trong nhóm à?”
Nguyễn Tư Nhàn lắc đầu.
Cơ trưởng Phạm nói: “Chẳng phải cải cách giám sát chất lượng chuyến bay đã bàn mấy tháng rồi à? Cuối cùng kết quả vẫn chưa được định ra.”
Kể từ sau khi cơ phó Du vì bị viêm túi mật cấp tính mà phải hạ cánh trong vài tháng trước, mọi phi công của Thế Hàng đều âm thầm chú ý đến tiến trình của vấn đề này.
Nhưng cũng chỉ là chú ý, vẫn chưa mong đợi gì nhiều.
Đã từng có