Edit: Lạc Lạc
Mở cửa xe, lên xe, ngồi xuống, thắt dây an toàn, mọi thứ đều rất bình thường, lại bình thường như thế.
Nguyễn Tư Nhàn từ từ ngồi xuống, với một tư thế chuẩn như đang tham gia lớp học hình thể.
Cô lén nhìn sang Phó Minh Dư ở bên cạnh.
Phó Minh Dư lên xe chậm hơn cô một chút, anh ngẩng mặt lên, cầm vô lăng bằng một tay, một tay ấn cài dây an toàn, "Cạch" nhẹ một tiếng, đồng thời xe cũng khởi động.
Anh quay sang nhìn Nguyễn Tư Nhàn: "Em đang nhìn gì vậy?"
"......"
Nguyễn Tư Nhàn cứng nhắc dời mắt đi, bình tĩnh nói: "Hình như trên mặt anh có cái gì đó."
Phó Minh Dư đưa tay sờ lên mặt, xòe lòng bàn tay ra xem, không có gì.
Anh chỉ cười một cái, không lật tẩy Nguyễn Tư Nhàn.
Chiếc xe từ từ lái khỏi bãi đỗ xe, đi lên mặt đất.
Nguyễn Tư Nhàn có thể thấy rất nhiều đồng nghiệp tan ca đang vội vã đi về phía cổng, có người đang đứng trên vành đai xanh đối diện với chốt bảo vệ, nhìn thấy chiếc xe thể thao này, vờ vô tình liếc nhìn qua ghế phụ.
Cái liếc mắt này đúng lúc đối diện với ánh mắt của Nguyễn Tư Nhàn.
Dường như đối phương cũng không có bất kỳ biểu hiện đặc biệt nào, vô cùng tự nhiên dời mắt đi.
Nguyễn Tư Nhàn dường như đọc hiểu được chút ý nghĩa từ trong ánh mắt của chàng trai đó.
-- "Ô, Phó tổng lại đưa đón bạn gái tan ca."
Cảm giác phù phiếm trong lòng Nguyễn Tư Nhàn lại tăng lên.
Không chân thật lắm, thậm chí cô còn cảm thấy như mình đang phán đoán.
Rõ ràng đầu năm nay cô còn thấy tên đàn ông này vẫn khó ở mỗi ngày, hận không thể khắc sáu con chữ to "Tôi không muốn nhìn thấy cô" lên mặt.
Nhưng dường như cuộc sống của cô đã bất ngờ bị ông trời lôi đến bên cạnh Phó Minh Dư, còn ngạo nghễ kéo cho bọn họ một sợi dây tơ hồng, không cần hỏi liệu người trong cuộc có đồng ý hay không.
Thật khó để tưởng tượng rằng, thế nhưng người bên cạnh lại là bạn trai của cô.
Hai chữ "Bạn trai" mang rất nhiều ý nghĩa, gắn kết hai người lại với nhau, mọi thứ trong cuộc sống đều sẽ vướng vào nhau.
Việc cùng nhau ăn một bữa cơm, đi dạo phố hay like một cái là điều bình thường, khác thường nhất đó là, việc mà chỉ giữa các đôi tình nhân mới làm, chẳng hạn như hôn môi, thậm chí là những hành động đi sâu hơn, đều biến thành một vấn đề nước chảy mây trôi.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tư Nhàn bỗng có cảm giác da đầu bị siết chặt, tim như trèo lên cuốn họng, các bộ phận từ cổ đến lồng ngực đều buốt buốt trướng trướng, không tìm thấy phương hướng.
Cuối mùa thu trời tối rất sớm, chưa đến bảy giờ, màn đêm đã hoàn toàn buông xuống.
Con đường này không phải là con đường trở về chung cư Danh Thần.
Nguyễn Tư Nhàn quay sang nhìn người đang lái xe, "Anh định đi đâu đấy?"
Phó Minh Dư không nhanh không chậm đạp phanh, dừng lại ở cột đèn giao thông, "Muốn ăn gì?"
Nguyễn Tư Nhàn: "Hả?"
Phó Minh Dư quay sang nhìn cô: "Không được đưa bạn gái của anh đi ăn tối à?"
"Ồ......"
Nguyễn Tư Nhàn vẫn không quen với cách xưng hô "Bạn gái" này, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt của anh, còn cảm thấy hơi hoảng.
Sau khi danh phận thay đổi, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy ánh mắt của anh trông khác đi hẳn.
Vô cùng trực tiếp, còn có chút mê hoặc lòng người.
Cô há miệng, vốn định nói đi ăn miến ngao hoa, nhưng lời nói ra miệng, lại biến thành "Anh muốn ăn gì?"
Phó Minh Dư không nói gì, chỉ nhìn cô như thế, với một ý cười trong mắt.
Nguyễn Tư Nhàn bị bạn trai nhìn đến mức ngại ngùng, quay đầu đi, nhìn đèn báo ở phía trước, nói: "Nhà hàng Tây Sương?"
Dường như anh rất thích nhà hàng này.
Mười phút sau, Nguyễn Tư Nhàn nhận ra tình hình đường xá không được thích hợp.
Đây là hướng đến phố đi bộ bên cạnh chung cư Danh Thần.
Cô quay sang nhìn Phó Minh Dư, "Không đi nhà hàng Tây Sương à?"
Phó Minh Dư nhìn gương chiếu hậu, gọn gàng đỗ xe vào khu vực đỗ xe bên đường, "Chẳng phải em thích ăn cái này à?"
"Ô." Nguyễn Tư Nhàn bắt đầu tháo dây an toàn, "Vậy cũng được."
Cô khẽ cong môi, mở cửa xuống xe.
Xe đỗ ở bên phải, Nguyễn Tư Nhàn đang đối diện với quán miến ngao hoa đó, cô và Phó Minh Dư xuống xe cùng một lúc, có điều anh phải vòng vài bước mới qua được bên này.
Bên dưới ánh đèn đường sáng tỏ, cô nhìn Phó Minh Dư lấy điện thoại ra nghe máy, cau mày, bước đến bên cạnh cô, thuận thế nắm lấy tay cô, tự nhiên như hai người đã yêu nhau được mấy năm.
Rõ ràng chỉ mới xác nhận mối quan hệ chưa đến một tiếng.
-- Thình thịch thình thịch.
Khi cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay truyền đến, tim Nguyễn Tư Nhàn lại đập loạn xạ vài cái.
Phó Minh Dư thấp giọng căn dặn chút điều gì đó với người trong điện thoại, cảm thấy bàn tay mình đang nắm nóng lên, vì thế quay đầu lại nhìn Nguyễn Tư Nhàn.
Đối diện với ánh mắt đó, mặc dù trong lòng Nguyễn Tư Nhàn rất hoảng loạn, nhưng cũng đáp lại bằng một ánh mắt "Nhìn gì mà nhìn".
Phó Minh Dư mỉm cười, dắt cô đi vào trong.
"Ừm, bảo công nghệ kỹ thuật cung cấp cho anh thông tin duy trì lỗi máy bay và thông tin hạn chế vận hành đầu máy, anh đến kiểm soát......"
Giọng của Phó Minh Dư trôi xa thật xa, Nguyễn Tư Nhàn chỉ chú ý vào bàn tay đang nắm tay cô đó.
Bàn tay của anh rất to, hơi thô ráp, những khớp xương thuộc về một người đàn ông bao phủ lấy bàn tay nhạy cảm của cô, khiến lòng cô dao động không yên.
Cô nhận ra rằng, khi trong đầu vẫn luôn nghĩ thân phận của người này là bạn trai của mình, mọi thứ xung quanh sẽ trở nên vô cùng yên tĩnh, có vẻ như nhịp thở và nhịp tim của cô cũng trở nên rõ ràng hơn.
Vì vẫn chưa đến giờ ăn, thậm chí còn chưa đến giờ tan ca bình thường, vì thế cửa tiệm này không có người xếp hàng, trong tiệm chỉ có lưa thưa vài vị khách.
Tối nay Nguyễn Tư Nhàn thật sự rất muốn ăn miến ngao hoa.
Vào một tối cuối thu rét lạnh, còn gì hấp dẫn hơn một tô miến ngao hoa nóng hổi đâu chứ.
Thế nhưng chủ quán vẫn còn nhớ Phó Minh Dư và Nguyễn Tư Nhàn,