Edit: Lạc Lạc
Ăn xong bữa ăn này chỉ tốn mười phút, trong thời gian đó Nguyễn Tư Nhàn không nói chuyện với Phó Minh Dư nữa.
Cô tin tưởng một cách hợp lý rằng Phó Minh Dư vừa giở trò lưu manh trong bí mật.
Cố tình khiến cô không thể phản bác, càng nói sẽ càng lệch lạc đi.
Mặc dù không có nhiều người trong quán, nhưng vẫn có một cặp đôi đang ngồi phía sau, khoảng cách đủ gần để nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ.
Tốt xấu gì cũng là người thừa kế tương lai của một công ty niêm yết, làm loạn ở nơi công cộng, có còn là con người không?
May là những người khác không ở Thượng Hải, nếu không người ta cũng không biết phải ném anh vào cái thùng rác nào*.
*Ở đây chắc là một câu nói ẩn ý gì đó, cao nhân nào đi ngang qua chỉ giúp mình ý nghĩa của câu này với :<
Cũng may là trên đường về, Phó Minh Dư vô cùng an phận, không có bất kỳ lời nói hay hành động lưu manh nào trên tứ chi.
Nguyễn Tư Nhàn nghĩ rằng điều này chủ yếu là vì anh đã nhận được tận ba cuộc gọi trong năm phút lái xe, nên không có thời gian để nói hay làm bất cứ điều gì khác.
Mãi đến khi xe lái vào chung cư, anh mới có thì giờ, quay sang nhìn Nguyễn Tư Nhàn.
“Ngày mai bay đi đâu?”
Nguyễn Tư Nhàn không đáp.
Phó Minh Dư: “Có chuyện gì vậy?”
“Em nói anh có thể kiềm chế bản thân mình một chút được không.” Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy biểu cảm và giọng điệu của mình vô cùng nghiêm túc, đó có thể là một lời cảnh tỉnh cho người bên cạnh, xét cho cùng cũng là bạn trai bạn gái, phải có một vài cuộc giao tiếp từ trái tim đến trái tim, “Lúc nói chuyện gì đó hãy chú ý đến ảnh hưởng.”
“Hở?” Phó Minh Dư đỗ xe ở dưới lầu, quay sang nhìn cô, “Anh nói gì?”
Nhắc lại chủ đề đó lần nữa, lỗ tai Nguyễn Tư Nhàn hơi đỏ lên.
May là lúc xuống máy bay cô đã thả tóc xuống, chắc là lúc này Phó Minh Dư sẽ không nhìn thấy.
“Lúc ăn đấy, anh nói cái gì thế?”
“Nói lúc ăn?” Phó Minh Dư đánh tay lái bằng một tay, có chút ý cười trong giọng nói, “Chẳng phải là em nói trước à?”
Nguyễn Tư Nhàn: “……?”
Nói vậy vẫn là lỗi của mình?
Thôi được.
Anh là người tốt, tôi không xứng, hãy quên tôi đi thì hơn.
Nguyễn Tư Nhàn đơn phương chia tay với Phó Minh Dư ở trong lòng, hơn nữa còn giả vờ bình tĩnh tháo dây an toàn để chuẩn bị xuống xe.
Tay vừa chạm đến cửa xe, người phía sau bỗng kéo cô lại, giữ chặt cô.
“Anh còn có việc, phải về công ty, em ngủ sớm đi.”
Nguyễn Tư Nhàn gật đầu với bạn trai cũ của mình, “Ô.”
Một lúc sau, Nguyễn Tư Nhàn nhận ra bạn trai cũ vẫn đang giữ chặt mình.
Biết rồi!
Còn chưa buông tay ra à?!
Cô nhíu mày quay đầu sang, bỗng bắt gặp ánh mắt nặng trĩu của Phó Minh Dư, cơn giận mỏng manh đó lập tức biến mất hút.
Đây có thể là cách giải thích tốt nhất cho việc có thể nguôi giận khi nhìn vào gương mặt đó.
Không có đèn trong xe, chỉ có ánh đèn đường lờ mờ chiếu vào, những hạt bụi nhỏ li ti từ từ bay theo chùm tia sáng, dường như hô hấp cũng trở nên vô cùng chậm.
Lúc anh cúi người đến đây, Nguyễn Tư Nhàn vô thức nhắm mắt lại.
Nhưng nụ hôn mong đợi lại không rơi xuống, ngược lại nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Nguyễn Tư Nhàn mở mắt ra, Phó Minh Dư đang rất gần với cô, cười nói: “Em nghĩ anh muốn hôn em à?”
“……”
Đồ cặn bã.
Trong lòng Nguyễn Tư Nhàn rất hoảng, có chút thẹn quá hóa giận, định tát vào mặt anh.
Nhưng tay cô lại bị Phó Minh Dư áp lên má anh, sau đó nhích lại gần, khẽ nói: “Phải, muốn hôn em đấy.”
Vừa dứt lời, anh liền hôn lên môi cô.
Rất dịu dàng, rất thân mật, nhưng không kéo dài, nửa phút sau, anh mở mắt ra, áp tay cô lên má mình xoa xoa một lúc, trầm giọng: “Ngủ ngon.”
Nguyễn Tư Nhàn đi vào thang máy, nhấn nút đi lên, đồng thời liếm môi.
Cô nhận ra, dù hôn ở trình độ nào, Phó Minh Dư luôn có thể khiến cô bị nghiện một cách vô thức.
Chỉ với một nụ hôn trong nửa phút, cô đã quyết định tha thứ cho Phó Minh Dư, đơn phương quay lại với anh, gửi cho anh một tin nhắn, nhắc anh nhớ ăn tối.
Sau khi lên lầu, Nguyễn Tư Nhàn đi tắm, đắp mặt nạ rồi ngồi lên ghế sofa lướt điện thoại.
Cô cảm thấy nên nói chuyện mình có bạn trai với nhóm bạn tốt, vì thế mở nhóm WeChat lên, gửi một tin nhắn vào.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Hôm nay mình vừa có được một anh bạn trai.
Nửa phút sau.
[ Tư Tiểu Trân ]:?
[ Biện Toàn ]:?
[ Nguyễn Tư Nhàn ]:?
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Sao thế? Sốc quá à?
[ Tư Tiểu Trân ]: Không tồi, là Phó tổng à?
[ Biện Toàn ]: Cậu hỏi cái câu hỏi gì thế, có thể là ai khác được sao? Nguyễn Nguyễn của chúng ta là loại người hai lòng sao chứ?
Không phải chứ, hai người có ý gì thế?
Bản thân cô cũng cảm thấy phải mất cả đêm mới có thể tiêu hóa được sự thật rằng bây giờ Phó Minh Dư là bạn trai của cô.
[ Tư Tiểu Trân ]: Vậy thì sao, rốt cuộc có phải là anh ta không?
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Phải.
[ Biện Toàn ]: Nhìn đi, mình biết ngay mà.
Nguyễn Tư Nhàn: “……”
[ Tư Tiểu Trân ]: A! Quả nhiên là Phó tổng! Cậu mau kể chi tiết chuyện gì đã xảy ra đi?
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Có gì hay ho mà kể? Chẳng phải chuyện là như thế sao.
[ Tư Tiểu Trân ]: Ý mình là, muốn biết kiểu nhân vật tổng giám tốc sẽ tỏ tình như thế nào, cuồng bạo lắm đúng không?
Tỏ tình?
Nguyễn Tư Nhàn suy nghĩ, ngoại trừ câu nói “Em không biết anh thích mẫu người nào à” vào tối nay, dường như Phó Minh Dư đều không có một lời tỏ tình nghiêm túc nào.
Thảo nào cô cứ luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Câu nói tối nay không được tính.
Không có một lời tỏ tình chính thức, cô cũng không chắc chắn Phó Minh Dư có ý gì với cô.
Dường như anh chưa bao giờ nói một câu “Thích”, mà chỉ hành động trực tiếp.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Không.
[ Tư Tiểu Trân ]:?
[ Biện Toàn ]: Quả nhiên tổng giám đốc đều theo đuổi hiệu quả cả, sự tự tin được nhào nặn hết mức.
Chính xác là rất tự tin, theo đuổi người ta mà không tỏ tình.
Sáng hôm sau, Nguyễn Tư Nhàn vẫn còn suy nghĩ về chuyện này.
Cảm thấy bản thân thật sự hơi nông cạn, một lời tỏ tình nghiêm túc cũng không có mà đã đi theo người ta rồi.
Không tỏ tình thì thôi, lại còn khen nữ minh tinh trên tivi trước mặt cô ngay ngày đầu tiên xác định mối quan hệ.
Ồ, không chỉ vậy, anh ta còn có thể một miệng gọi tên người ta ra.
Ngay cả một người thường xuyên lướt Weibo như cô mà còn không gọi tên ra được.
Nguyễn Tư Nhàn chợt nhận ra, có phải cô đã hiểu biết quá ít về Phó Minh Dư rồi không?
Người ta kết bạn trai gần như muốn điều tra cả sổ hộ khẩu, còn cô lại hầu như hoàn toàn không biết gì ngoại trừ họ tên, tuổi tác và công việc của bạn trai?
Nhưng hôm nay có một chuyến bay đường dài, những chuyện này đã bị Nguyễn Tư Nhàn buộc phải vứt ra sau đầu ngay khi cô bước vào tòa cao ốc Thế Hàng.
Lần này là chuyến bay đến Tích Thị, cơ trưởng được chỉ định là một người đàn ông trung niên, không biết là do gien hay là thế nào, năm mươi tuổi, tóc đã gần như bạc trắng.
Hơn nữa ông ấy là một người cực kỳ nghiêm túc, ít khi nói cười, từ cuộc họp hợp tác trước chuyến bay cho đến khi lên máy bay, ông ấy hoàn toàn không nói gì nhiều.
Cho đến khi bước vào buồng lái, ông ấy cũng chỉ nói một câu “Hy vọng hôm nay đừng xảy ra sai sót gì”, kèm theo một chút không tin tưởng vào Nguyễn Tư Nhàn.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Nguyễn Tư Nhàn gặp phải tình huống này, nên không để bụng.
Nhưng có lẽ là miệng quạ đen, chuyến bay hôm nay thật sự đã gặp phải vấn đề.
Bảy phút sau khi cất cánh, Nguyễn Tư Nhàn ngồi trên ghế điều khiển phụ bỗng nghe thấy một tiếng động lớn.
Cô lập tức quay sang nhìn cơ trưởng.
Cơ trưởng cũng nhìn cô, ấn tai nghe vào, muốn lắng nghe cẩn thận chút động tĩnh khác.
Lúc này, Nguyễn Tư Nhàn đã ngửi thấy một mùi khét.
“Cơ trưởng, có thể là hút chim.”
Có nghĩa là, máy bay đã bị chim đâm phải.
Đừng chỉ thấy máy bay to như thế, lúc trên không trung, thật sự là rất sợ chim.
Mặc dù kích thước của chim rất nhỏ, nhưng tốc độ máy bay cũng đủ nhanh, đặc biệt là khi bay lên cao, động năng tạo ra do va chạm với chim cũng đủ để làm cháy động cơ.
Hơn nữa cô còn ngửi thấy mùi khét, tình hình không mấy khả quan.
Vị cơ trưởng kiệm lời cũng không nói gì vào lúc này, chỉ nhìn vào bảng điều khiển, đưa ra quyết định sau khi đã suy nghĩ.
“Liên hệ đài quan sát, quay về địa điểm xuất phát đi.”
Một con chim nặng 0.45 kg va chạm với một chiếc máy bay ở tốc độ 800 km/h, cũng có thể tạo ra lực tác động 153 kg, huống chi bây giờ bọn họ còn không đoán được kích thước của con chim này, tốc độ của máy bay cũng hơn 800 km.
Bây giờ quay về địa điểm xuất phát, là để đảm bảo an toàn.
Mặc dù tình huống này rất hiếm khi gặp, nhưng nó cũng nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được, ít nhất máy bay vẫn còn một động cơ khác đủ để đảm bảo chuyến bay, vì thế Nguyễn Tư Nhàn cũng không hoảng loạn, chỉ là hơi xúc động, mình chỉ mới ngồi lên ghế phụ được hơn nửa năm, mà đã gặp phải hai lần tình huống bất thường.
Một lần là hạ cánh thay thế, một lần là quay về địa điểm xuất phát.
Đúng là lịch trình phong phú.
Nhưng cô không ngờ rằng rắc rối thật sự lại là sau khi quay về địa điểm xuất phát thành công.
Chuyến đi lần này ban đầu được lên kế hoạch để đến Tích Thị trong ba tiếng, trong đó còn có rất nhiều hành khách đã chuyển máy bay.
Mặc dù cơ trưởng đã thông báo cho khoang máy bay nửa tiếng sau khi quyết định quay về địa điểm xuất phát, nhưng khi máy bay thật sự dừng lại ở sân bay quốc tế Giang Thành vào hai tiếng rưỡi sau đó, vẫn hơi khó kiểm soát cảm xúc của hành khách.
Một tiếp viên hàng không đi vào buồng lái, nói rằng có một hành khách chặn cửa cabin muốn khiếu nại.
Cơ trưởng thở dài, bóp vai đứng dậy, nói: “Đi thôi, ra ngoài xem xem.”
Khi cần thiết, hai người bọn họ phải đứng ở bên ngoài cùng tổ tiếp viên để xin lỗi hành khách.
Chỉ là Nguyễn Tư Nhàn và cơ trưởng còn chưa ra đến cửa cabin, đã nghe thấy tiếng la hét của một người đàn ông trung niên.
Anh ta rất to giọng, kèm theo chút nức nở, hoàn toàn che lấp đi những lời giải thích của người khác.
Lúc đi ra ngoài, thấy rằng đó là một người đàn ông trung niên với thân hình cực kỳ cường tráng.
Với tư cách là tiếp viên trưởng của chuyến bay lần này, Nghê Đồng kiên nhẫn cúi đầu giải thích với anh ta hết lần này đến lần khác: “Thưa ngài, xin ngài hãy bình tĩnh, chuyến bay lần này bị một con chim đâm phải, quay về địa điểm xuất phát cũng là vì để đảm bảo an toàn……”
“Tôi không tin một con chim