Edit: Lạc Lạc
Hơn hai mươi mét vuông văn phòng của Phó Minh Dư đã được mở rộng ra bên ngoài để sử dụng cho trợ lý làm việc, chia thành hai hàng, ba bàn được sắp xếp cạnh nhau, lối đi được kẹp ở giữa.
Khi Nguyễn Tư Nhàn đến, sáu trợ lý bỗng dừng lại công việc trong tay, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn cô.
Các trợ lý nữ vừa mới biết chuyện gì đang xảy ra đã suy bụng ta ra bụng người, cảm nhận được một nỗi rợn người từ những bước chân xuôi tai của Nguyễn Tư Nhàn.
Từng tiếng vang vọng trong khu làm việc lớn này, như thể báo trước có chuyện lớn xảy ra.
Bách Dương cũng hay tin, đang vội vã chạy đến thì gặp Nguyễn Tư Nhàn ở đây.
Ngay khi anh nhìn thấy ánh mắt của Nguyễn Tư Nhàn, thầm nghĩ không ổn. Vô thức tăng tốc hai chân, chạy đua với thời gian, chính là chạy đua với sinh mạng.
Chỉ có một cánh cửa, cả hai đồng thời dừng lại ở hai bên cạnh.
Hai người nhìn nhau, Nguyễn Tư Nhàn nhìn thấy một sự "Mật báo"căng thẳng từ trên gương mặt của anh.
“Tránh ra.”
“Không, cô Nguyễn……”
Không đợi Bách Dương nói xong, hai cánh cửa kính đã tự động mở ra.
Nguyễn Tư Nhàn ngước mắt nhìn, giám đốc bộ phận kế hoạch chuyến bay đang đứng trước bàn làm việc của Phó Minh Dư, nói chuyện với anh.
Nghe thấy động tĩnh ở cửa, cả hai đồng loạt nhìn qua đó.
Nguyễn Tư Nhàn nhướn mày, Phó Minh Dư lập tức gật đầu với vị giám đốc đó.
Giám đốc hiểu ý, xoay người đi ra ngoài, khi cánh cửa tự động phía sau đóng lại, Phó Minh Dư đóng máy tính, đứng dậy nói: “Có chuyện gì vậy?”
Phó Minh Dư thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chuyện lần này cũng không phải là do phương tiện truyền thông giải trí đưa tin, người đã đăng tải thực sự cũng chỉ là một kẻ nghiệp dư.
Từ khi đăng tải bài viết cho đến khi gây ra cuộc thảo luận sôi nổi, lại phải cần thời gian để account marketing chia sẻ qua Weibo.
Nửa tiếng trước, Bách Dương cũng vừa hay tin.
“Anh còn hỏi em có chuyện gì nữa à?” Nguyễn Tư Nhàn ném cà vạt lên người anh, “Tốt nhất anh hãy cho em một lời giải thích hợp lý, nếu không ngày này năm sau em sẽ gửi hoa cúc đến cho anh.”
Phó Minh Dư đứng thẳng, mặc cho chiếc cà vạt đập lên người mình, sau đó lặng lẽ rơi xuống bàn.
Anh quay sang nhìn Bách Dương.
Bách Dương mím môi, đưa tin tức giải trí trên iPad cho Phó Minh Dư xem.
Anh chỉ cần nhìn hai giây là đã đại khái biết chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi đặt iPad xuống, Phó Minh Dư khẽ nói: “Anh và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường.”
Đấy đấy!
Câu nói vạn năng của tra nam!
Nguyễn Tư Nhàn nghiến răng nói: “Em và anh cũng chỉ là bạn bè bình thường.”
Phó Minh Dư bước về phía Nguyễn Tư Nhàn từ phía sau bàn làm việc, vừa đến gần, định vươn tay ra, cô đã lùi lại một bước.
"Trước tiên anh hãy nói rõ ràng cho em nghe, đừng làm gì cả.”
Anh há miệng, đang định lên tiếng, điện thoại ở phía bên kia reo lên.
Bách Dương tự giác đến nghe máy, sau khi nói vài câu, anh che loa lại rồi ngẩng đầu nhìn Phó Minh Dư: “Phó tổng, là cuộc gọi từ công ty quản lý của cô Lý.”
Vẻ mặt của Phó Minh Dư trông hơi mất kiên nhẫn, rút tay lại, gật đầu với Bách Dương.
Bách Dương lập tức nhấn phím loa, một giọng nữ trưởng thành vang lên từ đầu dây bên kia.
“Alo, xin chào Phó tổng, tôi là Trương Anh của truyền thông Huyễn Tín, phụ trách công tác quản lý của Lý Chi Hòe, về tin tức hôm nay chúng tôi thật sự xin lỗi, vì địa phương hẻo lánh, thời gian còn sớm, nên không chú ý đến việc tránh người, không ngờ lại bị chụp thế này.”
Những gì cô ấy nói đều là sự thật, từ ngữ vào tai Phó Minh Dư cũng không có vấn đề gì, nhưng vào tai một người khác thì lại không được như vậy.
Phó Minh Dư nhìn Nguyễn Tư Nhàn, cô khoanh hai tay, nheo mắt, toàn thân toát ra một hơi thở nguy hiểm, như thể đang nhìn một đôi gian phu dâm phụ, trên mặt viết “Tôi xem anh còn gì để nói nữa.”
Phó Minh Dư “Ừm” một tiếng, không nói thêm gì, đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó người đại diện vội vàng nói thêm: “Bên chúng tôi sẽ giải quyết kịp thời, bên ngài có căn dặn hay yêu cầu đặc biệt nào không?”
“Liên hệ bộ phận PR đi.”
Phó Minh Dư bỏ xuống một câu như thế, Bách Dương lập tức nhấn nút tắt loa, chuyển sang bộ phận PR.
Cùng lúc đó, điện thoại đang để trên bàn của Phó Minh Dư lại reo lên.
Bách Dương liếc nhìn, nói: “Phó tổng, cô Lý gọi.”
Vừa dứt lời, Phó Minh Dư nhìn sang Nguyễn Tư Nhàn, quả nhiên thấy cô đã đạt đến trạng thái nổi bão, môi mím chặt, cả người tựa như một con nhím, sẵn sàng lao đến đâm chết anh bất cứ lúc nào.
Phó Minh Dư nhìn thẳng vào cô, ra lệnh: “Tắt tiếng.”
Bách Dương gật đầu, nhấn tắt tiếng điện thoại của anh, sau đó rời khỏi văn phòng.
Trong văn phòng chỉ còn lại Phó Minh Dư và Nguyễn Tư Nhàn.
Anh bước ba bước đến, cởi bỏ nút cổ áo, đứng đối mặt với Nguyễn Tư Nhàn, nói: “Cô ấy là bạn học cấp ba của anh, hôm qua gặp nhau ở tiệc rượu, ba cô ấy là chủ nhiệm lớp cấp ba của anh, năm ngoái phải nhập viện vì bị chảy máu não, đến giờ sức khỏe vẫn không được tốt, vì thế anh đến thăm.”
Nghe anh không nhanh không chậm nói xong, Nguyễn Tư Nhàn chớp chớp mắt, rơi vào trạng thái cân bằng giữa tin hay không tin, một hồi lâu sau, “Ồ?”
“Hửm?” Phó Minh Dư hỏi, “Không tin à?”
Nguyễn Tư Nhàn nhướn mày, vẫn giữ khoảng cách an toàn nửa mét với anh, cảm thấy như mình đã bắt được kẽ hở trong lời nói của anh, trạng thái cân bằng trong đầu lập tức bị phá vỡ, “Thăm cụ ông mà phải thăm cả đêm luôn à?”
Phó Minh Dư: “Chín giờ sáng nay anh ngồi chuyến bay trở về, hoàn toàn không có thời gian đến thăm, nhưng cụ ông dậy sớm, sáu giờ sáng là thời điểm tỉnh táo nhất, vì thế buổi tối sau khi họp với bộ phận kinh doanh Bắc Phi xong anh đã không ngủ, đến thẳng nhà của ba cô ấy, trò chuyện vài câu thì ra thẳng sân bay, nếu em không tin, anh có thể bảo Bách Dương cho em xem ký lục hội nghị cả đêm hôm qua, kết thúc vào lúc sáu giờ sáng nay.”
Với cách nói này, tạm thời không có sơ xuất gì.
Ngọn lửa trong mắt Nguyễn Tư Nhàn dần dần nhỏ lại, chống đầu lưỡi lên má, không biết phải nói gì.
Phó Minh Dư: “Vẫn không tin à?”
Anh bấm điện thoại, chẳng mấy chốc, Bách Dương lại cầm iPad bước vào, ở trên là ký lục hội nghị vào tối qua.
Sau khi để xuống, anh lập tức đi ra ngoài.
Nguyễn Tư Nhàn chỉ xem sơ qua, không xem kỹ hơn có cụ thể những gì ở trên.
Nếu đã như vậy, cô cũng biết đây chỉ là hiểu lầm.
Không biết tìm lối thoát như thế nào.
Thấy cô im lặng không nói gì, Phó Minh Dư cúi người xuống, khẽ nói: “Chẳng lẽ em nghĩ sáu giờ anh mới họp xong, bảy giờ rưỡi đã đi ra từ đó, thời gian ít vậy sao?”
Quả nhiên là một người có thể giao tiếp với Einstein, sao có thể dần dần từng bước tóm lấy những sơ hở logic như thế?
Nguyễn Tư Nhàn bình thản lùi lại một bước, vẽ ra một nụ cười mỉa mai, tự nhận rằng trông đều ngang tầm nhau: “Ai biết được, nói không chừng thời gian ít như thế còn bao gồm cả cái thói ở sạch tắm hai lần của anh đấy.”
“Vậy em thử xem?”
“……”
Phó Minh Dư nói lời này một cách thật nghiêm túc, nhưng lại có tác dụng khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Biết làm sao được, xét cho cùng với thân phận hiện giờ của người ta, đã có can đảm để nói những lời này rồi.
Đáng tiếc Nguyễn Tư Nhàn lại là một miệng pháo trọng quyền xuất kích, nhưng hành động lại chỉ như một nhóc lớp bảy, giả vờ không hiểu lời anh nói, vuốt vuốt tóc như không có chuyện gì, nói: “Anh bận tiếp đi, em không làm phiền anh nữa, về rửa bát đây.”
Nguyễn Tư Nhàn xoay người định rời đi, nhưng ngay lúc đó lại nghe Phó Minh Dư bật cười.
Còn cười?
Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy như anh đang cười vì xu hướng suy tàn của mình vừa rồi, vì thế giơ tay bóp chặt cằm anh, “Cười gì mà cười?”
Khi lòng bàn tay chạm vào da thịt, Nguyễn Tư Nhàn mới cảm thấy có gì đó không đúng.
Có chút thô ráp.
Trông bộ dạng thật sự là đã lăn lộn cả đêm, ngay cả râu cũng chưa kịp cạo sạch, lúc này đã hơi nhú lên.
Lại nhìn Phó Minh Dư, nụ cười trên môi anh thật ra không thể nói là vui vẻ, thậm chí còn có chút không thoải mái.
Anh giơ tay nắm lấy ngón tay của Nguyễn Tư Nhàn, nhẹ nhàng kéo ra, nói: “Chỉ là một vấn đề nhỏ mà em đã như thế, em đây là quá lo lắng cho anh hay là không tin tưởng anh?”
Nguyễn Tư Nhàn có chút chột dạ vì lời anh nói, không biết phải trả lời thế nào, liếc nhìn xung quanh, phát hiện ra thứ gì đó, vì thế rút tay mình lại, bước đến trước bàn làm việc cầm chiếc cà vạt đó lên.
“Phó tổng, chú ý đến hình tượng một chút đi, đừng áo quần xộc xệch.”
Phó Minh Dư đứng bất động, cô đem cà vạt đến cũng không cầm lấy.
Ngước mắt lên, Nguyễn Tư Nhàn đã hiểu ý anh.
Thôi được.
Cô với tay đeo cà vạt vào dây đeo cổ của Phó Minh Dư, thắt cả buổi vẫn thắt không xong, trên đỉnh đầu lại là hơi thở của anh, càng thêm mất bình tĩnh, vì thế dứt khoát tháo ra.
“Được rồi, tự thắt đi.”
Phó Minh Dư từ tốn chỉnh sửa lại cà vạt lần nữa, khi nhìn xuống phần đuôi bị Nguyễn Tư Nhàn nhàu nát, đơn giản tháo xuống ném qua một bên.
“Sao em vẫn còn giận thế?”
“Tự anh tạo ra tin bên lề mà em còn có thể không giận được sao?” Nguyễn Tư Nhàn khoanh hai tay nhìn anh, “Nếu em có tin đồn với ai đó, anh thử xem xem anh có khó chịu không.”
Phó Minh Dư không nói gì, màn hình điện thoại ở bên đó lại sáng lên, anh liếc nhìn qua, thấy Nguyễn Tư Nhàn cũng rướn cổ nhìn theo.
Vẫn là Lý Chi Hòe gọi đến.
“Anh nghe đi.” Nguyễn Tư Nhàn nói, “Dù em hiểu thì hiểu, nhưng giận thì vẫn còn.”
Khi không bạn trai của mình lại bị toàn mạng xã hội lan truyền thành bạn trai của một cô gái khác, đổi lại là ai mà không khó chịu.
Phó Minh Dư nghe máy, mở loa, một câu “Minh Dư” mềm mại vang lên từ đầu dây bên kia.
Một hồi chuông cảnh báo bất chợt vang lên trong đầu, anh ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tư Nhàn, người trước mặt anh trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng ngọn lửa nhỏ có tro tàn trong ánh mắt dường như lại có hơi hướng bùng cháy vì câu nói “Minh Dư” kia.
“Ừm, cô Lý.” Phó Minh Dư nói, “Có chuyện gì?”
Nguyễn Tư Nhàn im lặng bỏ qua một bên, ngồi lên ghế sofa ở bên cạnh, nghịch cà vạt trong tay.
“Người đại diện của tôi hẳn là đã gọi cho anh rồi chứ?”
“Ừm.”
“Thật là ngại quá, tôi thật sự không ngờ lại bị chụp phải, là do tôi suy xét không chu toàn, chỉ nghĩ rằng ba tôi sẽ tương đối tỉnh táo hơn vào buổi sáng, nhưng không ngờ thời điểm này lại dễ khiến người khác hiểu lầm. Bên chúng tôi đang giải quyết vấn đề này, chắc là đã ảnh hưởng đến anh rồi, tôi thực sự xin lỗi.”
Phó Minh Dư lại nhìn Nguyễn Tư Nhàn lần nữa, ánh mắt tối dần.
“Không sao, chỉ là bất cẩn thôi mà.”
“Mặc dù nói vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy có lỗi.” Lý Chi Hòe nói, “Hai ngày nữa tôi đến Giang Thành, tôi sẽ mời anh một bữa để chuộc lỗi với anh.”
Trong văn phòng bỗng vang lên vài tiếng "Bộp bộp".
Nguyễn Tư Nhàn siết chặt cà vạt bằng một tay, vỗ vào lòng bàn tay kia, bước chầm chậm đến trước bàn làm việc của anh.
“Không cần.” Phó Minh Dư bình tĩnh nói.
Lý Chi Hòe lại nói: