Edit: Lạc Lạc
Những mảnh vỡ thủy tinh trong văn phòng đã được dọn sạch, tài liệu vương vãi cũng đã được sắp xếp lại, Bách Dương vội vã bước vào, nhíu chặt mày.
Sau bàn làm việc, máy tính của Phó Minh Dư đã mở lên, nhưng người thì đang đứng trước cửa sổ nghe điện thoại.
Sau khi Bách Dương đi vào, trông như có điều gì đó muốn nói, Phó Minh Dư quay đầu lại nhìn anh, ra hiệu cho anh đợi một lúc.
Vài phút sau, sau khi cúp máy, anh xoay người ngồi lại vào bàn, vừa lướt điện thoại vừa nói với Bách Dương: “Chuyến bay thử nghiệm của Superstar đã kết thúc chưa?”
“Kết thúc rồi ạ, không có vấn đề gì.” Bách Dương nói, "Là do chính ông Hạ thử nghiệm.”
Vì mối quan hệ trong ngành của mình, chiếc Diamond DA50 Superstar được đặt mua hôm qua, hôm nay đã được giao đến, đang đậu tại sân bay thông dụng Nam Áo ở ngoại ô phía tây, hơn nữa chuyến bay thử nghiệm cũng đã bước đầu hoàn thành.
“Ừm.” Phó Minh Dư đặt điện thoại xuống, nhìn thời gian, lại hỏi, “Sân bay bên đó thì sao?”
Bách Dương: “Sân bay thông dụng Nam Áo đã đặt đường băng hướng bắc từ 10 giờ sáng đến 6 giờ chiều ngày mai cùng với vùng trời trong phạm vi được chỉ định, trong thời gian này sẽ không có máy bay thương mại thông dụng nào khác chiếm dụng đường bay, nhưng ông chủ của Nam Áo nói rằng anh ta có một người bạn đang cần thi bằng lái phi công gấp, vì thế sẽ chiếm khoảng hai tiếng vào ngày mai, nhưng vì là người mới, nên sẽ không cất cánh, mà chỉ thực hành trên mặt đất."
“Được rồi.”
Sân bay thông dụng Nam Áo là sân bay thương mại, mặc dù Phó Minh Dư đã bỏ tiền đặt bao tất cả, nhưng sắp xếp lịch trình thật sự rất khó khăn, ông chủ Nam Áo là bạn của anh, cho nên đã bỏ ra rất nhiều công sức để giúp đỡ, đương nhiên là anh sẽ không tính toán một việc nhỏ nhặt như thế.
Phó Minh Dư mở máy tính lên, tiếp tục đọc những nội dung mình chưa đọc xong.
Bách Dương nói xong, lại nói: “Nhưng cô Lý bên đấy vừa……”
Phó Minh Dư nhìn vào máy tính, không nâng mắt lên, thản nhiên hỏi: “Cô ta lại bị làm sao nữa vậy?”
Bách Dương vô cùng miễn cưỡng lấy iPad công việc của mình ra, chưa bao giờ nghĩ rằng hôm nay lại phải lướt xem Weibo nhiều lần như thế.
“Cô ấy vừa up Weibo theo yêu cầu của bộ phận PR.”
Hôm nay bộ phận PR đã liên hệ với Lý Chi Hòe, đưa ra yêu cầu rất trực tiếp, thứ nhất, làm rõ giữa hai người chỉ là mối quan hệ bạn học cấp ba. Thứ hai, làm rõ cụ thể những gì đã làm vào buổi sáng.
Vấn đề này đã được bộ phận PR xử lý theo yêu cầu xử lý tin tức cá nhân của Phó Minh Dư. Trong một thời gian dài, ngoài những hoạt động kinh doanh cần thiết, anh hoàn toàn không xuất hiện trước mắt công chúng. Đặc biệt là Yến An bên phía Bắc Hàng lại thường xuyên xuất hiện trên hot search vì chuyện cá nhân, nhiều lần bị gia đình giáo huấn hoặc nặng hoặc nhẹ, Phó Minh Dư ngày càng trở nên kín tiếng, sự hiện diện của anh trên internet gần như bằng không.
Vì vậy sẽ không có khả năng anh đặc biệt ra mặt vì Lý Chi Hòe.
“Yêu cầu này rất đơn giản, những gì cô ấy nói chỉ vỏn vẹn một câu, đã đăng lên luôn, nhưng bộ phận PR vừa xem qua, liền cảm thấy rất không hài lòng.”
Bách Dương ngẫm nghĩ, rồi nói thêm, “Nội dung đã được đăng lên, nhưng nhiệt độ lại còn cao hơn so với tin tức vừa rồi, nếu bây giờ bảo cô ấy sửa lại, thay vào đó có thể mang hàm ý giấu đầu lòi đuôi, vì thế muốn hỏi ý kiến của ngài trước, có muốn can thiệp một lần nữa không.”
Phó Minh Dư khẽ nâng mắt: “Giấu đầu lòi đuôi?”
Một người đã nhìn quen với tất cả các loại dữ liệu chuyến bay lâu năm như Bách Dương cũng không biết làm thế nào để tóm tắt những thứ rối ren lộn xộn này bằng lời.
“Đưa tôi xem.”
Bách Dương đưa iPad đến, Phó Minh Dư nhìn lướt qua, thấy một đoạn văn bản ngắn bên trên, ánh mắt không thay đổi gì, nhưng lại gõ nhẹ ngón trỏ lên màn hình.
“Đây là phản hồi của cô ta à?”
Thoạt nhìn, quả nhiên là làm theo yêu cầu của anh.
Phó Minh Dư cười khẩy, dựa vào sự tôn kính đối với chủ nhiệm lớp cấp ba, anh cho rằng Lý Chi Hòe cũng có thể kế thừa phong cách làm việc của ba mình, nhưng không ngờ lại còn rất mập mờ.
Nhìn xuống nội dung liên quan, những thứ hoa hoè loè loẹt trên màn hình trông cũng khá sinh động.
Phó Minh Dư xem lướt qua, gì mà “Được làm sáng tỏ thật công khai”, gì mà “Âm thầm phát cẩu lương”, gì mà “Thì ra nghe đồn cô muốn tham gia các bộ phim về đề tài hàng không là có lý do cả”, sự sôi nổi của các loại ngôn luận đã đi chệch khỏi mục đích ban đầu của việc làm rõ này.
Phó Minh Dư bỏ iPad qua một bên, ngẩng đầu lên nói: "Mức độ thảo luận về vấn đề này hiện giờ đang thế nào?”
Bách Dương: “Thứ hạng hot search không giảm mà tăng lên.”
Vậy là đã có rất nhiều người biết đến.
Phó Minh Dư liếc nhìn điện thoại cá nhân của mình, quả nhiên những tin tức mới vẫn đang đến liên tục.
Vậy chắc là Nguyễn Tư Nhàn cũng đã nhìn thấy.
Anh đứng dậy, tháo vòng tay áo trên cánh tay xuống, ném lên bàn, cầm điện thoại bước đến cửa sổ, đồng thời bỏ xuống một câu.
“Xử lý ngay.”
Bách Dương lập tức xoay người đi ra ngoài.
Nhưng cửa còn chưa đóng lại, Phó Minh Dư lại gọi anh, “Hỏi tài xế, cô ấy về đó chưa?”
Bách Dương đương nhiên biết “Cô ấy” trong miệng Phó Minh Dư là đang ám chỉ ai, trong lúc anh đi hỏi tài xế, Phó Minh Dư lại nhìn vào điện thoại, cuộc gọi trên máy vẫn luôn lặp lại một giọng nữ máy móc.
“Xin lỗi, thuê bao bạn gọi tạm thời không thể kết nối……”
Anh nghi ngờ rằng Nguyễn Tư Nhàn đã chặn anh.
Anh bóp trán, xoay người lại lấy điện thoại khác gọi đi, vẫn không kết nối được.
Chiều nay là một chiều nắng đẹp hiếm hoi trong mùa đông năm nay, ánh nắng chiếu sáng lối đi, trong suốt hơn mọi ngày.
Phó Minh Dư nhấn chuông cửa ba lần, nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì, chuyển qua gõ cửa, vẫn không vang lên tiếng bước chân.
Anh hít một hơi thật sâu, gọi lại cho Nguyễn Tư Nhàn, vẫn lâm vào trạng thái không thể kết nối.
Không gọi được, không mở cửa, có thể sau khi tài xế đưa đến, cô thậm chí còn không đi vào.
Phó Minh Dư đứng trước cửa vài phút, ánh mắt ngày càng trở nên nặng nề.
Nửa tiếng sau, anh xuất hiện trước cửa quán bar của Biện Toàn.
Chưa đến ba giờ rưỡi, cửa quán bar đóng chặt, bên ngoài không một bóng người, chỉ có vài con mèo hoang đang nhảy nhót.
Phó Minh Dư nhíu mày nhìn xung quanh, vẻ cáu gắt trong mắt anh đã sắp bộc phát.
Điện thoại gọi không nghe, người tìm không thấy, hiện giờ Phó Minh Dư lại càng thêm lo lắng Nguyễn Tư Nhàn đã xảy ra chuyện gì.
Anh siết chặt điện thoại, đứng dưới nắng một lúc, lên xe trở về chung cư Danh Thần lần nữa, tìm gặp bất động sản để xem camera giám sát lối đi vào chiều nay.
Camera giám sát cho thấy Nguyễn Tư Nhàn đã về đến nhà lúc 1 giờ 30, sau đó cô không xuất hiện trong camera giám sát nữa, nói cách khác cô vẫn luôn ở nhà.
Phó Minh Dư quay trở lại cửa nhà của cô, nhấn chuông nhiều lần, vẫn không có ai ra mở cửa.
Anh lại tiếp tục gọi điện, vẫn không có kết quả.
Trùng hợp là hai hôm nay cô đang điều chỉnh giờ bay, không cần chờ lệnh, vì vậy cô hoàn toàn có mọi lý do để dừng các công cụ liên lạc.
Phó Minh Dư nặng nề nhìn cánh cửa này, nắm chặt tay gõ mạnh vài cái, nói: “Nguyễn Tư Nhàn, anh sẽ nói rõ sự việc với em, nhưng mà em mở cửa trước đi.”
Sau đó lại gõ cửa vài cái, không ai trả lời.
Phó Minh Dư gần như dùng sức phá cửa, nhưng vẫn vô ích, vì thế anh lấy điện thoại ra, chuyển sang WeChat của Nguyễn Tư Nhàn.
[ Phó Minh Dư ]: Mở cửa.
Tin nhắn được gửi đi thành công, có nghĩa là không bị chặn.
Anh thở phào một hơi, tựa vào tường, gõ một câu.
“Em muốn trút giận thế nào cũng được, nhưng trước tiên hãy mở cửa, nghe anh nói rõ sự việc.”
Sau vài phút được gửi đi, không có phản hồi, cũng không hiển thị “Đối phương đang nhập”.
Phó Minh Dư nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, sau đó từ từ gục đầu xuống, đây là lần đầu tiên trong 28 năm qua, anh cảm nhận được cái gì gọi là bất lực.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ chuyển từ sáng rực sang mờ nhạt, rồi màn đêm buông xuống, những ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà không biết đã thắp sáng bầu trời đêm tự khi nào.
Nguyễn Tư Nhàn đọc sách cả buổi chiều, hai mắt vừa khô vừa ráp, sau khi nhỏ thuốc nhỏ mắt, cô mặc áo khoác vào chuẩn bị xuống lầu ăn chút gì đó.
Nhưng ngay khi mở cửa ra, cô lại thấy Phó Minh Dư đang đứng trước cửa nhà mình.
Anh không mặc áo khoác, trên người vẫn là bộ tây trang ở công ty, có chút mỏng manh trong thời tiết này.
Nguyễn Tư Nhàn sững sờ, “Anh làm gì vậy?”
Ngay lúc nhìn thấy Nguyễn Tư Nhàn, Phó Minh Dư khẽ thở phào.
Giây tiếp theo, lại thấy hai mắt cô đỏ hoe, trên khóe mắt còn có vệt nước chưa khô.
“Em khóc à?”
“Ai khóc?” Nguyễn Tư Nhàn rất khó hiểu, thậm chí trên gương mặt còn có chút ý cười, “Đừng nói là anh cho rằng em trốn đi khóc thầm đấy nhé?”
“Chiều nay em đã làm gì vậy?”
“Em đọc sách.” Nguyễn Tư Nhàn chống tay lên cửa, “Mỗi năm có nhiều kỳ kiểm tra như thế, em không cần thời gian chuẩn bị sao?”
Phó Minh Dư quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giữa mày nhíu lại thành một chữ “Xuyên”, thở phào một hơi thật dài.
“Em đã xem nội dung của Lý Chi Hòe chưa?”
“Em xem trên đường trở về rồi.” Nguyễn Tư Nhàn dựa vào cửa, nhìn Phó Minh Dư từ trên xuống dưới, “Bạn học nữ này của anh cũng thật thú vị, ai cũng là lần đầu tiên làm người, sao cô ta lại có nhiều mưu kế như thế?”
“Sau đó em không xem nữa à?”
“Còn xem gì nữa?”
Sau khi Nguyễn Tư Nhàn trở về, trong lòng vẫn còn hơi bực mình, vì thế cô đeo tai nghe chống ồn vào, bật điện thoại ở chế độ máy bay, đọc sách cả buổi chiều.
Chỉ là bạn học cấp ba thôi mà, cũng chẳng phải bạn gái cũ, quá lười để quan tâm đến cô ta, tốt hơn hết hãy làm nhiều câu hỏi khi có thời gian. Người đi kiếm chuyện không phải năm nào cũng có, nhưng một năm sẽ phải kiểm tra nghề nghiệp rất nhiều lần.
Hơn nữa khi đọc sách, sẽ cảm thấy bình tâm tĩnh khí.
Phó Minh Dư hơi cúi xuống, giọng điệu mang theo một sự cẩn trọng mà ngay cả anh cũng không nhận ra, “Không giận à?”
Suốt cả buổi chiều, anh đứng trước cửa nhà cô, đợi cô mở cửa.
Không thấy bóng dáng cô đâu, thần kinh vẫn luôn căng chặt, tựa như đang chờ đợi thẩm phán.
Hiệu suất làm việc của bộ phận PR anh biết rất rõ, ngay lúc anh rời đi cũng đã giải quyết ổn thỏa, trong thời gian này Lý Chi Hòe cũng đã gọi cho anh mấy lần, không nghe máy, nhưng vẫn có thể thấy cô ta đang rất nóng lòng.
Nhưng không ngờ cô lại hoàn toàn không xem, mà chỉ tập trung chuẩn bị cho kỳ thi.
Nguyễn Tư Nhàn đảo mắt xem thường: “Em là ống bơm hay sao mà ngày nào cũng nổi giận nhiều như thế, cô ta là ai chứ, đáng để em giận sao?”
“Hửm?” Thấy cô lộ ra vẻ mặt này, Phó Minh Dư khẽ thở phào, đưa tay véo má cô, “Là ai hôm nay đằng đằng sát khí xông tới tìm anh?”
Nguyễn Tư Nhàn hất tay anh ra, trừng mắt với anh, “Em cũng lười giận cô ta, nhưng vấn đề là do anh gây ra, em giận anh.”
“Vậy em muốn anh làm sao em mới nguôi giận?” Phó