Edit: Lạc Lạc
Lúc ở trên máy bay, Nguyễn Tư Nhàn đã thật sự bị anh mê hoặc, sau khi xuống máy bay, thấy anh đứng đấy, từ "Người đàn ông này là bạn trai của mình" sinh ra một niềm hạnh phúc từ tận đáy lòng.
Biểu hiện trực tiếp của niềm hạnh phúc này là muốn được tiếp xúc gần gũi.
Nhưng điều mà Nguyễn Tư Nhàn muốn đó là những hình ảnh đẹp như trong phim, hồn nhiên một chút, chân thành đằm thắm một chút, dù sao những gì họ làm hôm nay cũng khá lãng mạn.
Nhưng bây giờ, cô lại bị đè ở trong xe, ngay cả một chút quyến luyến lướt qua cũng không có, trực tiếp thâm nhập triền miên, kèm theo những hơi thở lúc dài lúc ngắn.
Cô hơi khó thở, hai tay yếu ớt chống lên đệm, toàn thân nóng bừng bừng.
Phó Minh Dư dường như không có ý định dừng lại, thay vào đó lại càng mạnh bạo hơn.
Bầu không khí này có hơi ướt át rồi, hoàn toàn khác so với những gì cô tưởng tượng.
Nguyễn Tư Nhàn bỗng dưng muốn quan sát nét mặt của anh, nhưng khi mở mắt ra, lại bất chợt bắt gặp ánh mắt của Phó Minh Dư.
Anh lùi lại, ánh mắt có chút đờ đẫn, được chiếu sáng lờ mờ bởi ánh đèn hạn hẹp, khẽ nói: "Em hơi thiếu tập trung."
Nguyễn Tư Nhàn không biết suy nghĩ cái gì, bỗng đưa tay chạm lên chóp mũi của anh.
"Mũi của anh đẹp thật."
Vừa cao vừa thẳng, nhưng không thô.
Phó Minh Dư có chút khó nhịn bởi sự đụng chạm này của cô, anh nhíu mày, thuận thế nắm lấy tay cô, đặt lên vai mình, sau đó cũng đặt tay còn lại của cô lên.
Anh cọ chóp mũi mình lên mũi cô như đang dụ hoặc, "Chẳng phải là em chủ động đòi hôn à? Đừng khiến anh cảm thấy như mình đang cưỡng hôn bạn gái, nhé?"
Nguyễn Tư Nhàn từ từ siết chặt hai tay, mặt hơi đỏ lên, nhắm tịt mắt, ôm vai anh, ngẩng cao cổ, chủ động hôn anh.
Và sau đó, một cuộc tấn công nóng bỏng và táo bạo hơn đã diễn ra, nhiệt độ bên trong xe cũng tăng lên, ngay cả tiếng thở gấp của anh cũng nghe như là tiếng thở dài mãn nguyện.
Một hồi lâu sau, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy não mình sắp thiếu ôxy, cổ họng phát ra từng tiếng thút thít, đẩy anh ra bằng ý thức tỉnh táo cuối cùng, nói khẽ: "Trời tối rồi, về đi thôi, sáng mai em có chuyến bay."
Phó Minh Dư từ từ ngồi dậy, giơ tay lên, xoa đốt ngón tay lên môi dưới của cô, rồi chợt cười một tiếng, giọng khàn khàn, "Son môi hôm nay ngọt thật."
Nguyễn Tư Nhàn thở hổn hển, mặt vẫn còn nóng, ngẩng đầu lên, nhìn môi mình qua gương chiếu hậu.
Hôm nay cô vốn chỉ tô một lớp màu cam nhạt, bây giờ lại đỏ tươi căng mọng, còn hiện lên ánh nước.
Phó Minh Dư đã đi sang phía bên kia và lên xe, lúc anh thắt dây an toàn, Nguyễn Tư Nhàn quay sang nhìn anh.
Cô bỗng cảm thấy, nếu một ngày nào đó Phó Minh Dư phá sản, cho dù không dựa vào gương mặt này, chỉ cần dựa vào năng lực chết người của anh là cũng đã có thể đến "Quán vịt"* để trở thành một thương hiệu hàng đầu, đảm bảo kiếp sau cơm no áo đủ.
*Quán vịt dùng để chỉ tụ điểm bán dâm, "vịt" là chỉ những trai bao
"Bạn trai." Nguyễn Tư Nhàn bất ngờ đưa tay véo má anh, "Nếu sau này anh hết tiền, em sẽ đến công ty khác làm kiếm tiền nuôi anh."
Phó Minh Dư liếc mắt nhìn cô, cười dịu dàng, "Được, vô cùng biết ơn."
Sáng hôm sau, Nguyễn Tư Nhàn có chuyến bay vào lúc 10 giờ, là bay đường dài, trên đường có một điểm dừng, điểm đến là thành phố Tân Hưng lúc 4 giờ chiều, theo sắp xếp của bộ phận kế hoạch chuyến bay, phi hành đoàn sẽ nghỉ ngơi tại địa phương một đêm, sáng hôm sau mới quay về điểm xuất phát.
Thành phố này nằm ở cực Nam, thuộc vùng khí hậu cận nhiệt đới, bốn mùa đều là mùa xuân, mặc dù là tháng mười hai nhưng cũng chỉ có hơn hai mươi độ.
Vì vậy dù chỉ ở lại một đêm, Nguyễn Tư Nhàn vẫn đem theo một chiếc váy, chuẩn bị chiều nay ra biển dạo một lúc.
Sau khi tiếp nhiên liệu và quay trở lại phòng họp, người của tổ tiếp viên đã đến, đang ngồi tán chuyện ở đó, bầu không khí vô cùng sôi động.
Khi Nguyễn Tư Nhàn bước vào, bọn họ đột nhiên im lặng, trông có vẻ mất tự nhiên.
"Có chuyện gì vậy?" Nguyễn Tư Nhàn cảm nhận được bầu không khí kỳ quái, dừng lại ở cửa mà không bước vào trong.
Trong tổ tiếp viên lần này có một nam tiếp viên hàng không, mặc dù vẻ ngoài mày rậm mắt to, nhưng bình thường khi nói về mỹ phẩm dưỡng da hay là đồ trang điểm, anh ta còn am hiểu hơn cả một số cô gái, tự động trở thành người bạn của chị em phụ nữ, nhưng tính cách thì vẫn còn một chút bất cẩn của đàn ông, Nguyễn Tư Nhàn hỏi cái gì, anh ta trả lời cái đó.
"À, bọn tôi đang nói về Lý Chi Hòe."
"Ô." Nguyễn Tư Nhàn kéo ghế ngồi xuống, "Đã mấy ngày rồi sao mọi người vẫn còn nói về chuyện này?"
"Cái gì kêu là vẫn còn nói chứ, chuyện này mới trôi qua mấy ngày, tất cả các bài đăng đều là chủ đề của cô ta."
Trong lúc buôn chuyện nam tiếp viên hàng không rất hớn hở, trông như rất thân thiết với Nguyễn Tư Nhàn, mặc dù bọn họ chỉ mới hợp tác được hai lần, "Cô còn có nội tình gì nữa đúng không?"
Các nữ tiếp viên hàng không khác ho khan một tiếng, tất cả đều đang ra hiệu cho anh ta im lặng, nhưng anh ta dường như không nghe thấy, chớp chớp mắt mong chờ tin nóng của Nguyễn Tư Nhàn.
"Không có nội tình gì cả, nói không chừng tôi còn không biết được nhiều như mọi người."
Nam tiếp viên hàng không cụp mắt đầy vẻ thất vọng.
Nhưng sự thật chính là như thế, chẳng hạn như chủ đề mà bọn họ vừa nói đến, là về tin đồn Lý Chi Hòe sẽ đóng vai chính trong《Mây tan trăng mọc》, Nguyễn Tư Nhàn hoàn toàn không biết.
Đây là dự án trọng điểm của điện ảnh Thời Quang trong năm nay, vì cần thiết kế một số lượng lớn bối cảnh về công ty hàng không, không phải chỉ dựa vào thiết lập khung cảnh là có thể hoàn thành, thậm chí cũng không thể vào sân bay để quay khi chưa được phê duyệt đặc biệt, vì thế bọn họ sẽ hợp tác với công ty hàng không.
Nghe nói ban đầu là tìm Bắc Hàng, nhưng tin tức còn chưa đến được chỗ Yến An thì đã bị từ chối, bởi vì ba của Yến An đã học được vô số bài học vì con trai của mình, nên không muốn dính dáng đến những ngôi sao hay người nổi tiếng gì đó nữa.
Điện ảnh Thời Quang tiện đà tìm đến Thế Hàng, phía bộ phận tuyên truyền đã tiết lộ trong lúc tán chuyện rằng, khi nhà sản xuất tìm đến cửa, đã mất mười phút để nói chuyện với Phó Minh Dư về nội dung cụ thể, Phó Minh Dư rất thích, lúc đó đã đồng ý ngay.
Đây là tin tức của hai tháng trước, nếu không phải vì chuyện lần này của Lý Chi Hòe, mọi người căn bản không để tâm đến tin đồn nhỏ này.
"Giờ tôi thấy trên mạng nói là Lý Chi Hòe muốn lôi kéo Phó tổng để lăng xê." Nam tiếp viên hàng không tiếp tục nói, "Nhưng bây giờ xem lại, tôi thật sự rất thích cô ấy, cảm thấy cô ấy đóng vai nữ cơ trưởng rất thích hợp, khí chất tuyệt vời, lại còn xinh đẹp."
Nói xong, có vài người trừng mắt nhìn anh, anh mới nhận ra mình đang nói điều này trước mặt ai, lập tức vỗ vỗ vào miệng mình.
"Đương nhiên rồi, cô ta nhất định không xinh đẹp bằng cơ phó Nguyễn, chỉ là bắt chước bừa thôi."
Nguyễn Tư Nhàn lật tờ giấy trên bàn, thấy cơ trưởng vẫn chưa đến, vì thế nói: "Tùy tiện tâm sự thôi mà, còn tin đồn nào khác không?"
Trải nghiệm vào ngày hôm qua dường như vẫn còn trong đầu, trong đầu cô dường như vẫn còn một đám non sông tươi đẹp kia, cho nên bây giờ tâm trạng cũng vô cùng thoải mái.
"Cũng không có gì, bây giờ ngày nào cô ta cũng bị chế giễu, cũng đã biến thành cành cây ngọn cỏ, tôi thấy bây giờ người ta đặt cho cô ta biệt danh là ' Câu chuyện bạn học nữ cấp ba '."
Cuộc trò chuyện trở nên sôi nổi, đã có người bắt đầu tham gia.
"Cô ta vốn rất đỏ, nhưng giờ thì bị thiệt hại bởi đợt sóng này rồi."
"Thiệt hại cái gì, không chừng người ta còn mừng nữa đấy, cô không thấy từ sau khi công ty chúng ta đưa ra tuyên bố, cô ta lại có thêm một cụm từ hot search à? Trong năm nay, hễ có chủ đề là có lưu lượng, lưu lượng là chẳng phân biệt tốt xấu, đỏ đen cũng là đỏ."
"Vậy cô ta còn đóng phim đó không?"
"Ai mà biết, biết đâu bên phía nhà sản xuất còn biết ơn cô ta vì đã truyền nhiệt cho bộ phim này, nhưng tôi nghe nói hình như Phó tổng cũng sẽ không đầu tư vào bộ phim này đâu."
Nguyễn Tư Nhàn nghe được câu cuối cùng, trừng to hai mắt: "Thật không?"
Nam tiếp viên hàng không cũng trừng mắt: "Cô không biết à?"
Nguyễn Tư Nhàn: "Tôi chưa từng hỏi anh ấy."
Nam tiếp viên hàng không sờ mũi, nghĩ thầm bà chủ tương lai này vậy mà lại không biết được nhiều chuyện như mình, "Tôi nghe bộ phận tuyên truyền nói rằng, Phó tổng luôn tỏ ra tương đối khiêm nhường trong phương diện này, chắc là ngài ấy cũng không muốn Thế Hàng có bất cứ dính líu gì đến chuyện này."
Nói xong, anh nhìn Nguyễn Tư Nhàn chằm chằm, cố gắng tìm ra từ trên gương mặt cô một cảm xúc tự hào rằng "Bạn trai của bà đây có thể vì bà mà làm ra những điều tuyệt vời", nhằm thỏa mãn sự lắm mồm của mình.
"À." Nguyễn Tư Nhàn cụp mắt, còn tự cười một mình, "Đồ khốn có tiền không kiếm."
"......"
Dù lý lẽ của cô khá oách, nhưng mọi người trong phòng vẫn nghe thấy một cảm giác ngọt ngào từ nét mặt và giọng điệu của cô.
Vì lần này là đường dài, giữa chừng còn có một cuộc chuyển giao, vì thế buổi họp diễn ra khá lâu, cơ trưởng nói rất chi tiết nơi nào khả năng sẽ có xóc nảy, nơi nào có mây vũ tích cần phải lái vòng qua, đôi khi nói đến chỗ nào cần đặc biệt chú ý, anh sẽ nhìn Nguyễn Tư Nhàn, giải thích từng câu từng chữ.
Nguyễn Tư Nhàn mơ hồ cảm thấy, vị cơ trưởng này như đang đặc biệt chiếu cố cô.
Nhìn thái độ của những người khác trong tổ tiếp viên, cô lại càng cảm thấy như vậy.
Thôi được.
Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy rằng hiện giờ trên người cô không chỉ có cái mác "Sở hữu của Phó thị".
Trước kia mọi người chỉ biết Phó Minh Dư đang theo đuổi cô, không ai biết cuối cùng có theo đuổi được hay không. Bây giờ vì chuyện của Lý Chi Hòe, trang Weibo chính thức của Thế Hàng nói một câu "Phó tổng của chúng tôi phải dỗ dành bạn gái", điều này đã tương đương với việc công khai mối quan hệ của bọn họ.
"Cũng tàm tạm rồi." Cơ trưởng đặt bản đồ tuyến đường hàng không xuống, nói, "Chúng ta tạo một mật ngữ đi."
Anh quay sang nhìn Nguyễn Tư Nhàn, "Cô nói một cái đi."
Nguyễn Tư Nhàn gật đầu, tùy tiện lật danh sách hành khách ra, "Cơ trưởng Đổng đi."
Mật ngữ là một phân đoạn nhỏ trong cuộc họp hợp tác trước chuyến bay của từng phi hành đoàn, vì để đề phòng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như cướp máy bay, có người uy hiếp tiếp viên hàng không gọi PA vào buồng lái, lừa cơ trưởng mở cửa buồng lái ra. Một khi có người lòng mang ý xấu vào được buồng lái, bức hiếp cơ trưởng, toàn bộ người trên máy bay sẽ xong đời.
Do đó "Tạo mật ngữ" thường là tìm một họ khác với cơ trưởng và cơ phó, chẳng hạn lần này cơ trưởng họ Trương, cơ phó họ Nguyễn, Nguyễn Tư Nhàn nói "Cơ trưởng Đổng". Nếu tiếp viên hàng không gọi PA vào tìm "Cơ trưởng Đổng", người trong buồng lái sẽ