Edit: Lạc Lạc
Nguyễn Tư Nhàn chưa bao giờ biết rằng Giang Thành nơi cô sinh sống hơn mười hai năm lại đẹp như thế.
Superstar bay vù vù trên không trung ở độ cao 500 feet, ngược gió ban mai theo dòng chảy của nước, mây trắng đồng hành, ánh sáng mở đường, lao qua hàng vạn cây trúc chỉ vàng*, tầm nhìn chợt mở rộng, có thể nhìn thấy núi sông hùng vĩ, đồng bằng màu mỡ nghìn dặm.
Nguyễn Tư Nhàn chưa bao giờ là người ưa thích tốc độ, cô lái không nhanh, lúc bay qua hồ Trừng*, cô điều chỉnh thao tác thành bay lượn, chỉ về phía trước và nói: “Lúc nhỏ em đến đây học bơi, nhảy xuống cùng phao bơi, kết quả là phao bơi rơi nhanh hơn em, em còn chưa kịp nhảy xuống nước thì phao bơi đã trôi đi rồi, anh có biết hôm đó em đã nhìn thấy gì không?”
*Hồ Trừng, còn được gọi là hồ Trầm hoặc hồ Trần, thuộc quyền quản lý của quận Ngô Trung, thành phố Côn Sơn và quận Ngô Giang
Phó Minh Dư chống một tay lên đầu, suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Long Vương?”
“Ha.”
Nụ cười lạnh này tuy có chút buồn cười, nhưng nó lại rất không buồn cười, im lặng bất chợt mới là buồn cười.
“Thấy những con cua đang bò trong nước, còn có một chuỗi bong bóng nổi lên.”
Cô nói, “Lúc trước em vẫn luôn nghĩ rằng chỉ có nước trong tranh mới có bong bóng, thì ra là thật.”
Lần đầu tiên nghe Nguyễn Tư Nhàn kể về những chuyện lúc nhỏ của cô.
Phó Minh Dư quay đầu lại, cô cụp mắt xuống, mắt nghiêng nghiêng nhìn xuống mặt hồ, bình tĩnh nói.
“Sau đó em còn uống mấy ngụm nước.” Cô bỗng cười một tiếng, “Anh biết không, nước ở hồ Trừng là nước ngọt.”
“Anh biết.”
Nguyễn Tư Nhàn nhướn mày, "Lúc nhỏ anh cũng đến đây bơi à?”
Cô còn tưởng rằng một người trưởng thành trong kiểu gia đình này như anh sẽ không đến một nơi như vậy.
“Không.” Phó Minh Dư nghĩ đến điều gì đó, mỉm cười, chỉ tay về phía sau, “Em chưa từng nhìn thấy tận cùng của hồ Trừng à?”
Nguyễn Tư Nhàn lắc đầu.
Hồ Trừng là một dạng hồ thông lượng đặc biệt, không phải hồ tù đọng, hồ có dạng dài và hẹp, lòng hồ rộng hơn sông một chút, lưu lượng nước chảy cũng cao hơn hồ nước sinh hoạt bình thường.
Trước kia cô nhiều nhất cũng chỉ đi xem đến thượng nguồn, không có cách nào để đi xa hơn, cũng không có phương tiện đi lại, cho nên cô cũng chưa từng đi xem.
Phó Minh Dư hất mặt về sau, “Quay lại, đi ngược dòng, cuối hồ Trừng rất đẹp.”
Nguyễn Tư Nhàn quay đầu lại nhìn, hồ Trừng mênh mông vô tận, khuất dần trong dãy núi trước mắt, trông như một nơi thật sự có điều gì đó đáng để khám phá.
“Ngồi chắc nhé Phó tổng.” Nguyễn Tư Nhàn làm ra một động tác, “Cơ trưởng Nguyễn sẽ hết lòng phục vụ ngài.”
Lời vừa dứt, Phó Minh Dư lập tức nghiêng ngả theo quán tính.
Anh kịp thời vươn tay nắm chặt lấy tay vịn, quay sang nhìn Nguyễn Tư Nhàn đang cười tít mắt, hàng lông mi hiện rõ, tia sáng chảy xuôi trên mặt cô, mang cảm giác yên tĩnh hoàn toàn trái ngược với tốc độ bay lúc này.
Anh nhìn thật lâu, không thể giải thích được, chỉ là không muốn dời mắt đi, như thể không bao giờ có thể nhìn đủ.
Nguyễn Tư Nhàn lái ước chừng hơn hai mươi phút mới băng qua được một ngọn đồi, trong lúc đó cô đã tăng tốc độ.
Trước kia cô không biết, hóa ra tận cùng của hồ Trừng lại sâu như vậy, lao thẳng xuống từ nơi tùng xanh bách biếc, như một dãy ngân hà lộn ngược, nước hồ đổ xuống như trút.
Máy bay đang bay lơ lửng trên cao, những giọt nước bắn ra tung tóe dường như có thể bắn đến trước mặt cô.
Nguyễn Tư Nhàn hơi xúc động.
Quả nhiên, có một số cảnh quan chỉ có người giàu mới nhìn thấy được.
“Lúc trước anh còn chạy đến chỗ này chơi sao? Cảm giác như không có đường đi, huống chi là có người.”
Nguyễn Tư Nhàn hỏi.
“Đến trong kỳ nghỉ hè năm đại học.” Phó Minh Dư nói, “Ở cái tuổi đó anh muốn tìm kiếm kích thích.”
Huyệt thái dương của Nguyễn Tư Nhàn khẽ giật giật, quay sang nhìn anh.
Thấy anh đang nheo mắt, dáng vẻ hoài niệm, "Một trải nghiệm khó quên.”
“……”
Dựa vào giác quan thứ sáu của phụ nữ, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy rằng anh thật sự có thể đang nhớ đến một trải nghiệm khó quên nào đó.
Một nơi chim chóc không thèm đậu này, thật sự là rất kích thích.
“Ồ, xem ra anh nhớ rất rõ.”
Phó Minh Dư chậm chạp quay đầu lại, nhìn chăm chú vào sườn mặt của Nguyễn Tư Nhàn, đột nhiên bật cười.
“Rất rõ, thời tiết, trang phục, cảm giác của cơ thể vào ngày hôm đó, đến bây giờ anh vẫn có thể nhớ, bọn anh ngồi từ chập tối đến tận khuya……”
Từ chập tối đến khuya???
Mẹ nó anh lợi hại đến vậy sao???
Anh còn muốn cho em một mô tả chi tiết về năng lực của anh nữa à???
“Câm miệng.” Nguyễn Tư Nhàn bỗng giảm độ cao xuống, “Nếu anh vẫn còn muốn tìm kiếm kích thích, bây giờ em có thể thỏa mãn anh.”
“Hửm?” Phó Minh Dư nén cười, "Kích thích làm sao?”
Nguyễn Tư Nhàn đặt tay lên chốt cửa, lạnh lùng nhìn anh, “Bây giờ cho anh quay trở lại nơi bắt đầu của giấc mơ để tìm kiếm chút cảm giác kích thích nhé?”
“Từ chập tối đến khuya à?”
“Phó Minh Dư anh đừng quên anh là con người đấy.”
“Chẳng phải em muốn thỏa mãn anh sao?”
Nguyễn Tư Nhàn hít một hơi thật sâu, không muốn nói chuyện nữa.
Phó Minh Dư thấy thế, ngửa đầu lên, bật cười thành tiếng.
Bình thường bắn pháo miệng lợi hại là thế, nhưng thật ra chẳng vui chút nào, thật sự nghĩ rằng người khác không thể nhìn thấy đôi tai đang đỏ bừng lên của cô.
Lần đầu tiên Nguyễn Tư Nhàn thấy anh cười thoải mái đến vậy, ngay cả khi là ngớ ngẩn thì vẫn biết rằng mình vừa bị chơi.
Hơn nữa rất có thể là cô đã hiểu nhầm rồi.
Nhưng vừa rồi, vẻ mặt của Phó Minh Dư rõ ràng là đang cố tình dẫn dắt chủ đề đi theo hướng đó, sợ rằng cô sẽ không nhận ra anh đang giở trò lưu manh.
Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy tên Phó Minh Dư này ngày càng trở nên kém nghiêm túc, đã bắt đầu thoát khỏi gông cùm của thân phận, và ra đi vĩnh viễn trên con đường bộc lộ bản tính của mình.
Máy bay đột ngột lao xuống, phóng về phía trước, sau đó lại đột ngột bay lên, lùi lại về sau.
Dù sao trên vùng trời cũng không có thứ gì khác, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy mình đã bắt đầu hơi tùy hứng, biểu lộ chút nỗi tức giận.
“Giận thật à?” Phó Minh Dư dường như không hề sợ hãi trước màn thể hiện kỹ năng bất ngờ này, bình tĩnh vươn tay vén tóc trên má cô ra, “Em còn muốn dạo chơi ở nơi kích thích này bao lâu nữa?”
“……”
Nguyễn Tư Nhàn không nói hai lời, lập tức quay trở lại địa điểm xuất phát.
Đã sắp đến trưa, cũng nên hạ cánh rồi.
Nhưng cô vẫn còn tò mò, rốt cuộc lúc trước Phó Minh Dư đã làm gì ở đây mà có thể khiến anh khó quên đến thế.
Sau khi suy nghĩ, cô hỏi: “Ở vùng núi hoang vu này, năm đó anh đã đem lòng yêu một cô nàng hoang dã ở đây mà không kìm được sao?”
Phó Minh Dư cũng không hiểu nổi suy nghĩ của cô.
“Em đang chế giễu anh hay là đang chế giễu chính em?”
Nguyễn Tư Nhàn vừa định lên tiếng, muốn đáp trả, nhưng đột nhiên cảm thấy không đúng.
Ý của anh là gì?
Cô suy nghĩ một hồi, dường như anh lại đang gián tiếp thể hiện?
Cuối cùng Nguyễn Tư Nhàn vẫn không hỏi rốt cuộc anh đã đem lòng yêu cô nàng hoang dã hay là đã ở đó với ai từ chập tối đến tận khuya, lúc hạ cánh, Phó Minh Dư nói rằng, anh đã ngồi trực thăng đến đây chơi cùng với một vài người bạn khi anh còn học đại học, kết quả là bị tách khỏi người lái trực thăng, trong núi không có tín hiệu, mọi người đi lang thang xung quanh, cuối cùng là bị ngã xuống thác nước, cả người ướt sũng, ngồi ở đó cả buổi để phơi khô quần áo, sau đó lại tự mình nhóm lửa, qua cả đêm mới được người ta tìm thấy.
Phó Minh Dư nói rằng đó là điều phi thường nhất mà anh đã làm trong đời, Nguyễn Tư Nhàn không biết chuyện này có gì hay ho để mà hoài niệm.
Có lẽ niềm vui của đàn ông chỉ đơn giản là như vậy thôi.
Nhưng một lúc sau nghĩ lại, đó là thời niên thiếu của Phó Minh Dư, cô không có cơ hội được nhìn thấy.
Không thể nhìn thấy
*Hồ Trừng