Sau đó chờ đồng chí cảnh sát theo lệ đến điều tra xét hỏi.Chật vật mãi mới giải thích được rõ ràng, nhận lỗi xong xuôi liền đuổi về Trầm gia, một hai muốn đánh gãy chân Thẩm Tư Nam.Bày ra chuyện này, cậu cô trở thành trò cười cho nhân viên công tác cả tòa News, cô lại một trận thành danh.Vì việc nước quên tình nhà đó! Công dân tốt của La An.
Hôm ấy Thẩm Tư Nam còn lên cả nhật báo, ngồi chễm chệ trên một trang báo.
Đến bây giờ Hạ Chí vẫn còn trân trọng giữ tờ báo trên giá sách!Thẩm Tư Nam nhớ đến mấy chuyện ngu ngốc hồi nhỏ, da mặt không nén được giận dữ, chỉ chỉ Hạ Chí, ý bảo cô câm miệng.Sau đó lái đề tài trở về: "Tuy rằng anh ta rất tuấn tú! Nhưng nếu anh ta là công tử bột thì thôi đi, với đẳng cấp này của cậu, người ta đem cậu đi bán chắc cậu còn dâng tiền cho người ta mất!"Hạ Chí phản bác: "Tớ cũng đâu phải kẻ ngốc."Thẩm Tư Nam cười lạnh, chỉ thiếu điều viết mấy chữ "Chính là cậu" trên mặt.Phục vụ thoáng chốc đã trở lại, nói: "Có mười mấy cô gái vào phòng ạ."Hạ Chí trố hai mắt.Thẩm Tư Nam liền mắng: "Đậu xanh rau má?"Phục vụ lại nói: "Đều bị đuổi ra ngoài."Hạ Chí nhẹ nhõm thở ra một hơi.Thẩm Tư Nam vỗ vỗ ngực.Phục vụ: "Sau đó đổi sang đám người khác."Hạ Chí lại hít vào một hơi.Thẩm Tư Nam cuộn tay lại.Vẻ mặt phục vụ khá do dự: "Lại bị đuổi hết ra ngoài."Hạ Chí không biết có nên thở một hơi sâu nữa không.Thẩm Tư Nam thẳng tay nắm chặt giơ trước mặt hắn, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: "Nói chuyện không cần tạm dừng, nói một hơi cho xong đi xem nào? Cậu thấy mình hài hước lắm à?"Phục vụ lùi về sau nửa bước, lại bắt đầu rối rắm: "Hình như là nói có một đại ca tính khí cực kì tệ chê nhóm đầu tiên ồn ào, chê nhóm thứ hai người nặng mùi, toàn bộ đều bị đuổi ra.
Trước khi đi còn có một người đàn ông rất nhiều lời, mắng người kia tính tình tệ hại, nói: Cũng chẳng phải gọi cho cậu, cậu ngại đông ngại tây cái gì, không được tự ti! Nói ra anh em sẽ không chê cười cậu đâu."Lần này lại một hơi nói hết thật.Hạ Chí: "..."Thẩm Tư Nam: "..."Phục vụ nói xong liền lủi đi như tháo chạy.Hai người đều đoán được đại ca tính khí không tốt kia là Đường Hạo, kẻ nói nhiều là Tần Dương.Thẩm Tư Nam nhíu mày phân vân một chốc, sau đó cắn răng nói: "Em yêu à,