Bọn họ đương nhiên không biết, ở trong này cô được an toàn đến mức nào, đại khái có hơn mười con mắt vẫn đang nhìn chằm chằm! Chỉ biết ở nơi đây, một cô gái trẻ độc thân uống rượu chính là con mồi thơm ngon béo bở.
Tần Dương đợi một lát, vẫn không thấy Đường Hạo có động tĩnh gì.
Đường Hạo cũng nhìn lại, nghĩ thầm cháu trai này thật trầm tĩnh.
Hai người nhìn chằm chằm nhau quá vài giây, Tần Dương mới không nhịn nổi: "Không qua hả?""Liên quan gì đến tôi?" Đường Hạo cười lạnh.
Tần Dương "ôi" một tiếng: "Ra vẻ, đồ ra vẻ! Hôm nay tôi giữ mặt mũi không nói, lúc gọi mấy em gái vào ca hát cậu còn cao thượng lắm cơ mà! Tưởng lúc cậu dẫn người về phòng tôi không thấy à.
""Đấy là chuyện của cậu, bớt đổ lên đầu tôi đi.
" Đường Hạo một vẻ mất kiên nhẫn.
Tần Dương "đụ má" một tiếng, ngẫm nghĩ cẩn thận rất lâu: "Bạn nhỏ hôm nay đến khách sạn kia, không phải cậu mang về à?"Đường Hạo cau mày: "Đương nhiên không phải.
"Tần Dương bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Thực sự là vào nhầm phòng? Khéo vậy sao?"Đường Hạo nhướng mày.
Tần Dương chợt bật cười: "Quả nhiên ông đây rất có duyên với cô ấy.
"Đường Hạo trợn mắt.
Dừng bút!Từ chỗ này tới phố Đồng Thủy, khoảng cách trên bản đồ là 2.
4 km, đi bộ trên đường nhỏ mất ba mươi phút.
Đây là con đường tới trường quen thuộc trước đây, lúc ấy Hạ Chí học ở trường trung học số mười bảy, Thẩm Tư Nam học ở trường bên cạnh.
Khi đó Hạ Chí còn chưa ở phố Đồng Thủy, vẫn còn ở nhà cũ, loại nhà ba cửa vào ba cửa ra, tân trang biết bao nhiêu lần, nhà chính lại không hề nhúc nhích, bao trùm một vẻ cũ kỹ ngột ngạt, nhưng Hạ Chí rất thích nơi đó, cô cứ an vị ở sân nhà bên cạnh sáng tác vẽ vời, khoảng trời vuông vức, màn mưa ngay ngắn, tiếng nước tí tách trên mái nhà, tất cả linh cảm hội họa của cô đều nảy nở từ nơi này.
Vì vậy sau khi không thể ở nhà cũ nữa, bà cô quyết định dọn sang số 58 phố Đồng Thủy, cũng là một tứ hợp viện* mô phỏng kiểu cũ.
*Tứ hợp viện là một hình thức kiến trúc chủ đạo của người Trung, có “Chính phòng” (Bắc phòng), Nam phòng, Đông phòng và Tây phòng (Sương phòng), 4 căn phòng bao quanh bốn hướng, tạo nên một chữ hình chữ “khẩu”(口), ở giữa là một đình viện trung tâm.
Bước khỏi cổng lớn của News, Hạ Chí bị một cơn gió thổi cho tỉnh cả người, nhét tai nghe đung đưa về nhà.
Vừa đi vừa suy nghĩ về cốt truyện truyện tranh của mình.
Đi hết nửa đường lại chợt nhớ, không thấy balo của mình đâu nữa.
Đầu óc cô trì trệ, mất hồi lâu suy