Gió bắt đầu nổi lên.Đường Hạo châm một điếu thuốc, tiếng chuông di động vang lên, anh đứng ở nơi chắn gió nghe điện thoại."Hạo Hạo, gần đây thế nào?" Một giọng nói phụ nữ yếu ớt lạ thường vang lên, nghe có vẻ vô cùng uể oải.Đường Hạo thổi ra một vòng khói, lông mày lơ đãng nhăn lại, giọng nói hiếm khi trở nên ôn hòa và nhẫn nại: "Con rất ổn, còn mẹ, có ăn uống đầy đủ không đấy?"Người phụ nữ nhẹ bật cười: "Có chứ! Mẹ vẫn ăn uống đầy đủ, mẹ phải sống thêm hai năm nữa để đợi con cưới vợ sinh con mà!"Đường Hạo cũng cười: "Sinh hai đứa cháu trai cho mẹ bế."Người phụ nữ dường như đã tưởng tượng tới cảnh tượng ấy, vui sướng cười: "Không được, già rồi không bế nổi!"Đường Hạo thử thăm dò: "Vậy để con ghé qua hai ngày thăm mẹ."Người phụ nữ vốn đang thoải mái lại lập tức chuyển giọng điệu nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Con sống cho tốt đi, mẹ không cần con tới thăm." Nói xong lại nhắc lại: "Không cần con tới thăm."Đường Hạo khép hai mắt, có chút mệt mỏi suy sụp thả lỏng bả vai, cố gắng dùng giọng điệu thoải mái nói: "Được, dù sao con cũng bận, vậy mẹ tĩnh dưỡng thật tốt nhé."Lúc này giọng nói của người phụ nữ mới dịu đi: "Mẹ ở đây rất tốt, cái gì cũng tốt, con ở Đường gia tự chăm sóc bản thân là được rồi, chỉ cần con vẫn ổn thì mẹ cũng vậy."Đường Hạo "Vâng" một tiếng.Cúp điện thoại xong, anh tựa vào cây cột bên đường, lặng lẽ xuất thần thật lâu.Lâu đến mức thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua.Ánh mắt anh đuổi theo, liền thấy con ma men nào đó vừa về nhà, đang dắt một chú chó lớn đi dạo trên phố.Cô bước hai bước, lại dường như nghĩ tới gì đó, lùi lại hai bước, kinh ngạc nhìn anh: "Trùng...!Trùng hợp quá!" Cô giơ tay vẫy vẫy y như mèo thần tài.Đường Hạo mím môi, tính tình thiếu kiên nhẫn lại trỗi dậy, nhấc cổ tay nhìn đồng hồ: "Em gái nhỏ à, mười giờ đêm chạy ra đường dẫn chó đi dạo?"Tám phần là đầu óc có vấn đề.Đây là lần thứ hai trong ngày anh gọi cô là em gái nhỏ, Hạ Chí chán ghét đến nổi da gà cả người, thầm nghĩ: Nhìn mình cũng đâu ngây thơ đến nỗi nào nhỉ?Hạ Chí liếc Arras, thấy nó đang hớn hở phe phẩy đuôi, thèm nhỏ dãi ngắm Đường Hạo, chẳng biết có phải cũng bị sắc đẹp của anh mê hoặc rồi không.
Hạ Chí bỗng cảm thấy mất mặt, thẳng tay kéo mạnh dây buộc, cười với Đường Hạo: "Cả ngày hôm nay tôi không ở nhà, không có ai dắt nó, nó thừa năng lượng thì đêm đến sẽ làm loạn."Lần con heo này gặm sạch cả dàn hoa đã cho cô một bài học để đời, đến cả cây tiên nhân cầu còn lại cũng không tha...Đường Hạo cũng không muốn xen vào chuyện của người khác, gật đầu chuẩn bị rời đi.Hạ Chí do dự rất lâu mới không nhịn được hỏi: "Anh không vui à?"Đường Hạo thoáng sửng sốt, quay đầu đối mắt.Đù?Hạ Chí bị phản ứng của anh làm hoảng sợ, lại nghĩ bản thân nói sai, vội vàng nở nụ cười: "À, ý tôi là, tâm trạng anh có vẻ không tốt."Đường Hạo phun ra hai chữ: "Không có."Hạ Chí "à" một tiếng, muốn lấn lướt anh mà chấm dứt cuộc trò chuyện trước.Nhưng cũng có lẽ anh chẳng buồn để ý tới cô.Anh nâng bước rời đi, Hạ Chí có chút rầu rĩ tụt lại vài bước, sau đó lại không kìm được nghĩ, rõ ràng là mình thèm thuồng sắc đẹp của anh, sao có thể dễ dàng chịu đả kích như vậy?Hạ Chí gọi anh: "Ấy!"Đường Hạo quay đầu, Hạ Chí đuổi theo, giọng khàn khàn lại mềm mại, con ngươi điên cuồng đảo qua lại, "Chuyện là...!Anh trai nhỏ, tôi có một người bạn muốn làm quen với anh, tôi có thể xin Weixin của anh thay cô ấy không?" Nói xong mới bắt đầu