Chẳng mấy chốc, lá vàng nhuộm màu cả ngọn núi, vùng lân cận Thiển Xuyên thay màu áo mới từng ngày, từ màu xanh thẫm giữa hè tới màu xanh cỏ biếc cuối mùa, rồi lại từ màu vàng nhạt đầu thu tới màu vàng xuộm bao phủ khắp trường Thiển Xuyên số 1.
Thời gian như thoi đưa, mang theo cảm giác mông lung đi về phía tương lai còn mông lung hơn nữa.
Lập Hạ vẫn giữ thói quen mua tạp chí vô danh kia, tranh của Tế Tư dần xuất hiện những gam màu chưa thấy bao giờ, cảm xúc ưu thương chiếm phần lớn diện tích bức tranh tựa như một vị vua hát vang bài ca chiến thắng, trong khoảnh khắc công thành cũng mang tới ánh sáng chói lọi.
Mẹ cô từng tới Thiển Xuyên một lần, mang theo rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng chỗ thức ăn ấy chỉ trong hai ngày đã bị đám bạn ham ăn cùng phòng của cô giải quyết sạch sẽ, sau đó bọn họ liền trở nên vô cùng sùng bái mẹ Lập Hạ. Bốn cô gái trong phòng ký túc này lấy ăn uống làm lý tưởng cao quý nhất, sự hy sinh lớn nhất chính là ba người còn lại trong phòng cố nén cơn đau ngày đèn đỏ mà ăn liên tiếp ba bát kem bự. Kết quả tối đó, cả ba đau lăn lộn, luôn miệng hét "Mẹ ơi, con đau chết mất!". Nghe đồn đêm đó, toàn bộ nam sinh từ tầng một tới tầng ba đều mất ngủ, còn Lập Hạ lại thành danh sau một đêm.
Ký túc xá của ngôi trường này rất kỳ lạ, nam nữ ở chung một toà, từ tầng một tới tầng ba dành cho nam, từ tầng ba trở lên dành cho nữ. Mùa hè đến, mỗi lần đi từ dưới tầng lên đều sẽ nhìn thấy những cậu chàng ăn mặc rất mát mẻ, thậm chí còn phải dũng cảm đi qua đám nam sinh vừa tắm xong mặc độc chiếc quần lót mới về được phòng mình. Giờ là tháng Mười Một rồi, trong thời tiết mười mấy độ, số lượng nam sinh chỉ mặc đồ lót đi lại ngày càng hiếm.
Ngoài ký túc xá, nam nữ cũng học bơi cùng nhau, bởi vậy nữ sinh cực kỳ ghét môn bơi. Môn gì cũng có thể chịu được, duy chỉ có môn bơi mùa hè nhất định phải trốn. Đám nam sinh thường ngày chỉ biết đọc sách tham khảo, khi nhắc đến nữ sinh đều lộ vẻ háo sắc, bởi vậy thật không thể tưởng tượng nổi phải mặc đồ bơi trước mặt đám nam sinh đó sẽ thế nào. Lập Hạ bỗng liên tưởng tới cảnh một con gà ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi oai nghiêm trước mặt đám chồn, đúng là một hành động đầy tính nghệ thuật.
Bởi vậy, hầu như tất cả nữ sinh sẽ lấy lý do kỳ sinh lý tới để trốn học. Tuần trước, Tống Doanh Doanh đã mượn cớ này để nghỉ học về nhà một lần, nên tuần này chỉ có thể xuống nước. Sau đó, ba cô bạn cùng phòng của Lập Hạ được đứng trên bờ chứng kiến cảnh bi
thống mà nghiêm túc của cô bạn khiến Lập Hạ nhớ tới những chiến sĩ anh dũng sẵn sàng hy sinh.
Sau buổi học, Doanh Doanh tổng kết từ trải nghiệm cá nhân rằng, phải dùng lý do đến kỳ sinh lý vào đúng then chốt nhất, cũng như tiền phải tiêu đúng chỗ vậy.
***
Tháng Mười Hai.
Thời tiết ngày càng lạnh hơn, đôi khi sáng sớm tỉnh giấc có thể nhìn thấy một lớp sương dày trắng đục động trên tàu lá, che phủ sắc xanh của tán cây rậm rạp. Còn những gốc cây đã rụng lá từ mùa thu giờ chỉ còn những cành cây trụi lủi vươn cao về phía bầu trời lạnh tới độ đã chuyển màu xanh xám. Những nhành cây lớn nhỏ đan xen tựa như giọt mực vương trên giấy, men theo vân giấy lan khắp bề mặt.
Trong buổi sáng mùa đông, ngôi trường chìm trong sự tĩnh lặng vô hạn tựa đáy biển sâu.
Không có tiếng chim vỗ cánh, không có tiếng ve râm ran, cũng không có tiếng cây cối đâm chồi nảy lộc, vạn vật như đang say giấc nồng.
Thời gian chợt dừng lại một cách hoang đường.
Chỉ còn vài nam sinh vẫn kiên trì chạy bộ vào sáng sớm, tiếng thở dốc của họ vang vọng trên sân trường trống vắng. Lập Hạ nhắm mắt, dường như có thể cảm nhận được những hơi thở trắng xoá ấy đang từ từ khuyếch tán trong làn sương ban mai ngày đông.
Việc thức dậy mỗi ngày trở thành một thử thách.
Tiếng chuông báo thức lúc 6 rưỡi sáng bỗng trở nên đáng ghét hơn cả tiếng chuông lúc 12 giờ đêm.
Ví dụ điển hình nhất chính là cách Doanh Doanh ngủ dậy, cậu ta lúc nào cũng phải thò một chân ra khỏi chăn trước để thăm dò nhiệt độ. Hôm nào trời không lạnh lắm, cậu ta sẽ từ từ bò dậy, còn hôm nào rét buốt, mọi người sẽ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, rồi cậu ta sẽ rụt chân về nhanh như vừa giẫm phải chuột.
Trong giờ đọc sớm, cán sự môn văn hướng dẫn mọi người đọc bài khoá, quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của mọi người, cậu ta nhìn thế nào mà đọc nhầm "Danh mục bản thảo" thành "Hậu môn bản thảo", khiến cả lớp được một phen cười bò.
Khi Lập Hạ và Thất Thất ăn xong cơm trưa ở căng - tin, trên đường về tình cờ gặp chủ nhiệm lớp Lập Hạ, khi thấy cô chào hỏi cũng tỏ vẻ ngoan ngoãn chào theo. Thầy chủ nhiệm đang định cười híp mắt chào, bỗng Thất Thất lại nói: "Chắc đây là cháu thầy hả, đáng yêu ghê." Lập Hạ hoảng hốt súyt ngã ngửa.