Chiều nào Phó Tiểu Tư cũng dạy Lập Hạ vẽ tranh, bởi vậy tranh cô vẽ ngày càng đẹp hơn. Ba người Phó Tiểu Tư, Lập Hạ và LụcChi Ngang cũng dần trở nên thân thiết, thậm chí đã có thể cười đùa với nhau.
Thấy được sự tiến bộ trong kỹ thuật vẽ tranh của cô, Phó Tiểu Tư liên tục nhấn mạnh "Danh sư xuất cao đồ", Lập Hạ lại mặt dày cho rằng "Sư phụ cho nền tảng, tu hành ở mỗi người".
Mọi chuyện cứ diễn ra tự nhiên, chậm rãi và cẩn trọng như tằm nhả tơ.
Nhưng đôi khi bước một mình trên hành lang sau giờ học, nhìn xuống dòng người náo nhiệt đông đúc như kiến dưới sân vận động phía xa, cô bỗng nảy ra một cảm xúc kỳ lạ hoà trộn giữa hạnh phúc và bi thương.
Trong dòng người khổng lồ như dãi ngân hà, xác suất để gặp được người ấy ít ỏi tới nhường nào.
Chúng ta trở nên thân thiết, ỷ lại, hoặc có thể đối đầu, thù hằn.
Dây dưa nảy sinh cảm xúc, bám víu thành quan hệ, mập mờ thành tình cảm.
Khi ánh chiều tà rải những bột sáng màu vàng kim lên khắp thế gian, đất trời bỗng trở nên hỗn độn trong hoàng hôn, tiếng gió xa xăm không thể vẽ nên hình hài rõ nét của bất kỳ sự vật nào. Cánh chim mệt mỏi bay về tổ, làn mưa phiêu phất bay về phương xa. Tại thời khắc này, Lập Hạ cảm thấy việc cô trở nên thân thiết với hai nhân vật truyền kỳ như vậy thật giống như ánh hoàng hôn ấm áp như mơ hồ, bồng bềnh không chân thật.
Ấm áp đó, nhưng lại là ánh hoàng hôn có thể trầm mê vô hạn.
Chẳng mấy chốc đã tới cuối tháng Mười Hai.
Dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều khoác lên mình màn sương trắng mờ, nhiệt độ giảm rất nhanh.
Vì mặc đồng phục mùa đông nên trông ai nấy cũng phát tướng, nhưng có vẻ như đám nam sinh chẳng sợ lạnh bao giờ, trong tiết trời như vậy mà chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi thêm chiếc áo khoác ngoài là xong. Lập Hạ thấy vậy mà khâm phục vô cùng.
Giờ chạy bộ hàng sáng ngày càng trở nên đáng sợ, mỗi lúc phải thức dậy, Lập Hạ đều tự đếm ngược trong lòng.
"Còn năm ngày nữa sẽ tới tháng Một."
"Còn bốn ngày nữa sẽ tới tháng Một."
...
Tại sao ư? Bởi tháng Một, trường sẽ không bắt buộc học sinh chạy bộ sáng sớm nữa, vì chỉ sợ lúc đi một người sống, lúc về một khối băng.
Hầu như sáng nào cô cũng chạm mặt Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang, hai người vẫn ăn mặc mỏng manh như mùa thu. Cả ba đều phả ra từng làn hơi thở trắng xoá chào hỏi nhau. Sau đó, ngày nào Lục Chi Ngang cũng đưa một hộp sữa tươi cho cô. Hộp sữa này cậu ta mang từ nhà đi, để trong cặp giữ ấm nên khi đặt trên tay Lập Hạ vẫn còn nóng hôi hổi.
Chiều nào ba người cũng ngồi vẽ tranh với nhau, Phó Tiểu Tư dạy Lập Hạ ngày càng nhiều kỹ thuật hơn, khiến cô sốc tới độ choáng váng mặt mày. Lập Hạ thì ngày càng khâm phục cậu, nhiều khi nghe cậu giảng, cô lại ngây người, ngẩng đầu ngắm nhìn gương mặt vô cùng nghiêm túc của cậu, còn Phó Tiểu Tư sẽ luôn cầm bút chì gõ vào đầu cô. Lập Hạ không biết vì sao trong mắt cậu luôn có một áng sương mờ bao phủ, cô gần như chắc
chắn cậu bị đục thủy tinh thể.
Thế nhưng gần đây, Lập Hạ không vui lắm, bởi cô thường xuyên tham gia nhóm Mỹ thuật nên thành tích có phần thụt lùi. Mấy lần kiểm tra, Lập Hạ đều không thể lọt vào top 10. Một bên là môn Mỹ thuật cô thích, bên kia là thành tích các môn văn hoá cô cũng vô cùng quan tâm.
Lập Hạ vẫn luôn không hiểu vì sao Phó Tiểu Tư không tham gia tiết tự học buổi chiều, luôn tới phòng vẽ tranh, ấy vậy mà kỳ thi nào cậu cũng đứng thứ nhất? Ngay cả Lục Chi Ngang cũng như thế, luôn luôn đứng thứ hai. Lập Hạ nản lòng vô cùng.
Mới 6 giờ mà hoàng hôn đã buông, chốc chốc lại có đôi ba người thu dọn đồ đạc ra về, bầu không khí cũng dần trở nên yên ắng hơn.
Lập Hạ ngay người nhìn bài kiểm tra Vật Lý vừa được trả, 77 điểm. Nếu đạt được số điểm này, một số học sinh đã reo lên sung sướng rồi, nhưng Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang một người 98 một người 92, khiến Lập Hạ chỉ muốn kiếm một cái lỗ nẻ nào đấy để chui vào.
Bỗng lưng cô bị ai đó vỗ một cái, Lập Hạ ngoảnh đầu nhìn thấy Phó Tiểu Tư.
"Sao chưa về?" Cậu kéo chiếc ghế bên cạnh rồi ngồi xuống.
Lập Hạ lắc đầu, sau đó quay người đi, một lát sau, cô bỗng thấy ai đó lại ngồi xuống bên cạnh mình.
Lập Hạ ngoảnh đầu nhìn Phó Tiểu Tư với vẻ khó hiểu, cậu không nói gì, cầm bài thi trong tay cô lên xem. Vì động tác cậu quá nhanh nên Lập Hạ không kịp ngăn cản, đành tìm bừa một đề tài nào đấy để hỏi: "Lục Chi Ngang đâu?"
Phó Tiểu Tư không rời mắt khỏi bài thi, chỉ đáp: "À, ba cậu ấy muốn gặp nên cậu ấy về trước rồi, tớ thấy cậu ngồi ngay người ở đây nên mới qua xem."
Nhẹ nhàng đáp một câu, quả rất hợp với tác phong của cậu ấy.
Phó Tiểu Tư bỗng mở ba lô ra, lấy bút chì gõ lên bài thi, rồi xoay người hỏi Lập Hạ:
"Cậu có vội về phòng không?"
"Hả?" Lập Hạ không hiểu cậu muốn làm gì.
"Nếu cậu không vội thì tớ có thể giải những bài làm sai này giúp cậu."
Cô nhìn ngắm gương mặt cậu, bỗng nhận ra gương mặt này so với lúc vào trường đã trưởng thành hơn nhiều, hàng mày trở nên dày và đen hơn, lông mi cũng dài hơn.
Lập Hạ đưa mắt nhìn xuống làn môi cực mỏng phía dưới và cả chiếc cằm xanh xanh màu nâu, nam sinh mười bảy tuổi ai cũng như thế cả.
Bỗng đầu cô bị gõ mạnh một cái, khi sực tỉnh lại thấy đôi mắt chưa bao giờ có tiểu điểm của cậu, cô nóng bừng mặt, vội vàng đáp: "Không vội, cậu giảng cho tớ đi."