Lên lầu rồi mà Lập Hạ vẫn cứ khóc, Ngộ Kiến ở bên cạnh lắc đầu than thở, bó tay với cô.
Mỗi tầng lầu, đứng từ lan can ngóng ra, đều có thế nhìn thấy hai người họ đang trùm áo chạy đi trong màn mưa.
Lập Hạ nghĩ, hai người họ đã sống trong môi trường ưu việt từ nhỏ, có thể lớn lên mà không mắc bệnh con nhà giàu như vậy không dễ dàng. Đợi tới khi hai người họ trở thành những người đàn ông rắn rỏi trưởng thành rồi, có lẽ sẽ càng có nhiều cô gái theo đuổi vì sự lương thiện vào khoan dung của họ nhỉ?
Và năm năm, mười năm, hai mươi năm sẽ như thế nào? Liệu bản thân cô có giống như bây giờ, mang theo một túi điểm tâm lớn từ công ty, xuyên qua những con phố với dòng người tấp nập, đi qua ngã tư đền đỏ, băng qua vạch kẻ đường, lướt qua từng người xa lạ, sau đó xuất hiện trước mặt hai người họ không?
Không ngoài dự liệu, ngày hôm sau, cả hai người đều bị cảm. Ngộ Kiến còn cười bọn họ sức đề kháng kém, mình ngày nào cũng dầm mưa về có bị cảm đâu. Lập Hạ thì lại thấy áy náy trong lòng. Rõ ràng là buổi tối lúc về ký túc xá có thể dừng lại nghe bọn họ nói nhưng cô lại không còn bày ra cái bộ dạng đáng ghét ấy. Đúng là một dạng đáng ghét mà, chẳng biết lúc đó cô cảm thấy mình có tư cách gì nữa, giờ nhớ lại còn thấy đỏ mặt.
Lục Chi Ngang ăn mặc như một chiếc bánh chưng, dùng giấy lau mũi xong thì sẽ vo thành từng cục ném vào trong chiếc thùng rác đặt ngay cạnh chỗ ngồi của hai người. Trong giờ học, cứ chốc chốc Lập Hạ lại nghe thấy phía sau truyền tới tiến than thở, vì bị bịt mũi nên tiếng thở của cậu ta cứ phì phò.
Thầy chủ nhiệm có vẻ rất sốt sắng, thậm chí còn chủ động cho hai người về nhà nghỉ ngơi. Xem ra cùng là một học sinh mà đãi ngộ không giống nhau, một số người thi thoảng muốn xin nghỉ cũng khó còn hai người họ, mới ốm một xíu đã khiến thầy giáo lo tới mức phải để bọn họ nghỉ dài hạn rồi.
May mà chỉ vài hôm là hai người đã khỏi, con trai thường khoẻ hơn mà. Lập Hạ vì thế yên tâm hơn một chút, sau đó lại bắt đầu đem tới túi to túi nhỏ điểm tâm mẹ gửi, khiến Lục Chi Ngang vui vẻ ăn suốt ba ngày trời.
Ngày Quốc tế Lao động mùng 1 tháng Năm, nhà trường phá lệ cho nghỉ học hai ngày. Đây là sự kiện hiếm thấy của trường Trung học phố thông Thiển Xuyên số 1. Vì bài vở ngày càng dồn dập, thời gian ngày càng thiếu, vậy nên Lập Hạ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định ở lại trường để đọc sách vẫn hơn. Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang chắc chắn là về nhà rồi, Thất Thất thì gọi người nhà lái ô tô đến đón, rủ Lập Hạ cùng về, Lập Hạ lắc đầu từ chối mặc
dù cô rất muốn về nhà thăm mẹ. May mà có Ngộ Kiến ở lại trường, Lập Hạ vô cùng vui vẻ.
Buổi sáng tỉnh dậy, cả phòng đã về, thậm chí cả khu ký túc xá trống không. Lập Hạ và Ngộ Kiến vui vẻ trải nghiệm cảm giác độc chiếm ký túc, độc chiếm phòng tắm, thậm chí độc chiếm cả khu nhà. Hai người từ lúc ngủ dậy đã quậy loạn phòng tắm, sau đó lại quậy loạn phòng ngủ như bị hâm.
Ăn xong bữa sáng, Ngộ Kiến mang vẻ mặt nghiêm túc nói với Lập Hạ: "Lát nữa ra phố đi."
"Đi làm gì? Không học bài à? Sắp thi giữa kỳ rồi đấy Ngộ Kiến."
"Đi mua quần áo cho con bé kia, đã nói là đền thì kiểu gì cũng phải đền."
"... Ngộ Kiến, mình... mình không có nhiều tiền như vậy đâu..."
"Là mình đền chớ có phải cậu đền đâu, cậu cần tiền làm gì?"
Lập Hạ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hơi giận dữ của Ngộ Kiến, trong lòng giống như có từng đợt từng đợt thủy triều đang dâng lên. Cô nhớ lại lúc nhỏ mình thường đứng gần biển, lúc chập tối biển ấm vô cùng, những cơn sóng phủ lên người từng hồi, tựa như được trở về với cái ôm từ rất nhiều năm của mẹ. "... Mẹ? Ài... Sao lại nghĩ Ngộ Kiến là mẹ mình chứ... Cường điệu quá..."
Trên đường nơi nơi giăng đèn kết hoa, dù gì thì Quốc tế Lao động ở Trung Quốc cũng là một ngày lễ quan trọng: "Chằng phải lao động là vinh quang sao, vậy thì ngày lễ của người lao động đương nhiên quan trọng nhất rồi." Lập Hạ hào hứng nói với Ngộ Kiến.
Đi qua hai góc phố thì dừng lại, Ngộ Kiến ngẩng đầu nhìn biển quảng cáo to đùng trên đầu, nói: "Chắc là chỗ này rồi." Sau đó kéo Lập Hạ vào trong.
Trên đường người qua xe lại, bọn họ vội vàng thẳng hướng mình tiến về phía trước. Chẳng ai quan tâm phương hướng và lộ trình của người khác, mỗi người đều đang băng qua mưa gió trên chặng đường của bản thân. Dòng người đông đúc nhộn nhịp trên phố vẫn cứ ồn ã và hỗn loạn mỗi ngày, vô số dấu chân vừa in trên đường đã bị dấu chân khác che lấp.
Những đường xe điện trên đầu ngang dọc giao nhau.
Nền trời trắng toát bị chia cắt thành từng mảnh, to nhỏ bất đồng.
Từng mảnh càng ngày càng nhỏ. Càng ngày càng nhỏ.
Lập Hạ ngồi ở ven đường, cuối đầu xuống nhìn bàn chân mình. Còn Ngộ Kiến đi từ bên trong ra, cũng lẵng lặng ngồi xuống bên cạnh. Lập Hạ nghiêng đầu sang nhìn thấy những khớp ngón tay của Ngộ Kiến trắng bệch vì dùng lực, cuối đầu xuống thêm chút nữa thì thấy mắt Ngộ Kiến đang ngấn lệ, Lập Hạ lập tức luống cuống hết cả lên.