Sáng đến trong thời tiết mùa đông…Cơ thể đó vẫn cảm nhận được sự giá lạnh ở những đầu ngón tay…Vậy là sao?...
“Hả? Sao ta vẫn chưa chết thế này? Là sao?”
Nàng vẫn đang nằm trên chiếc giường này kia mà…Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Sao nàng vẫn chưa chết? Cứ nhéo đi nhéo lại cái má này đến khi đỏ nàng vẫn không tin chuyện đêm đó chỉ là một giấc mơ…Chẳng… chẳng lẽ… nàng xuyên không quay về thời điểm trước đêm đó rồi hay sao? Làm sao mà thế được… Chuyện này chắc chắn không thể xảy ra...
Ngoài kia trời vẫn tuyết phủ trắng xóa…Nàng vừa bất an, nhưng cũng vừa cảm thấy rằng có lẽ ông trời đang giúp mình đòi lẽ công bằng… Tự an ủi bản thân, nhờ Thiển nhi - nô tỳ thân cận - chỉnh lại mái tóc, mặc lên một bộ y phục bằng nhung màu lục nhạt... Nàng ngồi xuống bàn trà, pha một chén trà sen nóng ấm... Nhâm nhi thưởng thức nhìn ra trời tuyết đang rơi... Nàng tựa như đang chìm vào kí ức của đêm hôm đó... Như hiểu được nỗi đau, sự lạnh buốt trên từng hạt tuyết...
Chợt tiếng Lý tổng quản vang lên từ phía bên ngoài, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì mà thật sự rất quen thuộc.
Không sao, không sao! Sống lại 1 đời, làm lại 1 đời…Đời này ta quyết không cam chịu như kiếp trước nữa... Ta quyết tìm ra thủ phạm đã khiến ta chịu khổ... Coi như ta trả thù cho chính bản thân ta...
“Dương phi nương nương…Hoàng thượng cho gọi người đến chính điện tra hỏi về vụ án của Hoàng hậu…”
Đến rồi... Đến thật rồi… Nàng không nghĩ sẽ nhanh như vậy. Nhưng lần này…Nàng quyết định không để ra đi dễ dàng như vậy…Phải ha~ Nàng đã làm gì sai cơ chứ? Sao phải chịu nỗi nhục này.
“Ừm, ta ra ngay đây” – Nàng cất tiếng nói nhẹ nhàng, ấm áp pha quyện một chút lạnh lùng, quyết tâm…
Vẫn là chiếc kiệu hoa ngày nào…Ngồi bên trong, nàng khẽ đẩy nhẹ màn che nhìn ra phía bên ngoài… Từ Uyển Hoa cung đến Chính điện của Bệ hạ cũng không xa…Nhưng có cảm giác lại lâu như vậy…
“Mời người xuống kiệu, nương nương” – Vang lên rồi, đến rồi…
Nàng từ từ bước nhẹ xuống…Như thể biết rằng ngày hôm nay sẽ chẳng ra sao nên nàng cũng chẳng lo sợ. cứ thế bước vào đại điện với vẻ ung dung… Toát lên người một vẻ kiều diễm, kiêu sa của một vị phi tử cao quý.
“Thần thiếp An Thục khấu kiến Bệ hạ. Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn