“Nàng to gan quá rồi, ngay cả Hoàng hậu cũng dám ra tay giết chết” – Hoàng đế vẫn một mực khẳng định rằng Hoàng hậu do chính tay Dương phi giết, nỗi oan này có lẽ ngài chẳng chịu hiểu cho.
Bỗng ngoài cửa có tiếng nói vang lên… Cứ như thể trách móc nhưng cũng mang chút tra hỏi... Tiếng nói ấm áp mà rắn rỏi... Đến đúng lúc như thể cứu lấy vị mĩ nhân đang tự đứng đây một mình để bảo vệ danh dự, quyền lợi cho bản thân.
“Sao con dám khẳng định như vậy, Thiên nhi.”
Là tiếng Thái hậu… Sao người lại tới đây?
“Con dám khẳng định Thục nhi là thủ phạm mà còn chưa có bằng chứng đủ để kết tội con bé… Con đang thiên vị ai sao? Hay là vì điều gì?” – Thái hậu nhẹ nhàng bước vào Đại điện, bên cạnh còn có Hỷ nhi, nô tỳ thân cận và theo sau là các nô tài, thái giám… Vẫn là vẻ uy nghiêm của người ngày nào...
“Mẫu hậu? Sao người lại tới đây?” – Biết rằng Thái hậu vẫn luôn yêu thương, sủng ái Dương phi nhưng trong chuyện này, dường như bà biết chắc chắn người giết Hoàng hậu không phải là Dương An Thục. Bà đã hiểu nàng đến mức... có thể đoán nàng đã và sẽ làm gì...
“Ai gia tới đây làm gì hả? Chuyện triều đình quan trọng như vậy, hơn nữa còn liên quan đến mạng sống và đặc biệt liên quan đến Hoàng hậu, sao ta không đến được? ” – Ánh mắt đầy sát khí nhìn lướt qua các vị phi tần... Có lẽ như bà cũng đang nghi ngờ một người, giống Dương phi.
Đến lúc này, toàn bộ mọi người có mặt lúc đó mới thật sự gỡ được phần nào mối nghi… Đến Trấn Thiên hoàng thượng cũng phải xua tay bãi triều… Lời nói của Thái hậu đã cứu Dương phi một mạng... Vẫn là giọng nói hiền từ cất lên:
“Thục nhi, con đi với ta về Từ Ninh cung một chuyến” – Thái hậu quay về phía Dương phi, nói với một giọng nói dịu dàng, trìu mến, khác hẳn với lúc nãy đứng