Hôm nay ngoài trời tuyết vẫn đang rơi, phủ lên phía mái che một màu trắng xóa. Lúc này, ngoài trời rất lạnh, các lá cây đều đã rụng hết rồi. Chẳng có gì ngoài một màu trắng. Nghe rằng ở vùng đất này… có một loài hoa rất quý chỉ nở vào mùa đông tuyết lạnh. Nhưng nó nằm ở vách núi cao, với cả tuyết cũng không ngừng rơi, nhỡ đi rồi gặp bão tuyết sẽ vô cùng nguy hiểm. Hoa này là hoa duệ tinh trắng, nó đẹp vô cùng, với sắc trắng tinh khôi, trong trẻo. Rồi còn có những cây hoa nhài ở trong vườn Thượng Uyển. Nơi đây thì đẹp, rất đẹp, nhưng lại có nhiều vết máu.
Dương Qúy phi cùng với Ưu Ly đi dạo chơi cạnh hồ Nguyên Đan, chợt nghe tiếng sáo trúc rất hay, đến rất gần rồi mà chẳng thấy ai, nàng lo sợ thì nghe thấy tiếng nói rất thanh mà lạnh:
“Vị cô nương này, không biết đang tìm gì” – Một chàng trai từ trên cây nhảy vụt xuống, khuôn mặt tuấn tú, cặp mắt sắc, như thể cười mà đáp lại nàng.
“Ta… ta… tìm tiếng sáo trúc vừa này” – Nàng nhìn ra phía cành cây đào đã bị khô héo, là rụng hết rồi nói.
“Vậy chẳng phải… cô đang tìm ta hay sao?” – Chàng trai đó cười mỉm, đáp lại một cách nhẹ nhàng.
“Là… ngươi?” – An Thục giật mình. Chàng trai này tựa như chẳng quen biết, nhưng cô lại thấy gần gũi, hình như đã gặp ở đâu đó rồi. Nhìn bộ y phục hắn đang mặc trên người, chắc hẳn cũng là người hoàng tộc. Mà… mà sao cổ chẳng thể nhớ ra đó là ai. Còn phía chàng trai, cứ như thể đã biết toàn bộ thân phận của nàng, thậm chí biết rõ…
“Ya~ Đây chẳng phải là Dương Qúy phi – Dương An Thục mà hoàng huynh ta phải lòng 3 năm trước đây hay sao?” – Cách nói này… liệu An Thục đã nhận ra đây chính là vị hoàng huynh khi xưa luôn bảo vệ nàng đó hay sao. Chỉ là từ khi An Thục gả cho hoàng huynh của mình, chàng đau lòng, luôn ẩn thân vào bóng tối… Chẳng hiểu từ đâu, từ cái lí do gì mà