Hôm nay chẳng thấy Thiết Ưu Ly đâu, chỉ thấy An Thục đang ngồi một mình trên ghế đá bên hồ Vong Thiên. Nàng chằm chằm nhìn xuống mặt hồ, như thể tự thả mình vào dòng nước. Ánh mắt nàng mang bao nỗi tâm tư. Dạo gần đây, liên tục, liên tục nhưng người nàng yêu thương nhất, lần lượt quay về bên nàng… Chẳng lẽ… ông trời đang giúp An Thục thật hay sao? Mọi thứ về vụ án Hoàng hậu đều im xuôi mà lặng xuống, rồi thăng từ phi lên làm quý phi,… Nếu là như vậy thì thật sự quá may mắn rồi. Cứ nghĩ rằng, mất cha mất mẹ, chẳng có cái nơi cái chốn nào để nương tựa, sớm rồi chết dần chết mòn, nhưng An Thục thì lại khác, được Thái hậu nhận về nuôi, đã vậy còn được bà yêu thương hết mực và xem nàng như con ruột. Chết đi rồi con xuyên không quay về quá khứ để trả thù. Lần lượt từng vị đệ, vị ca ca cũng trở về, nhưng có lẽ… An Thục đang đợi một người nữa, đó là Tư Yên công chúa, là Đại công chúa, con gái thứ của Thái phi Nguyệt Du, là hoàng tỷ của Hoàng thượng Trấn Thiên. Tư Yên là một cô gái tốt, và đặc biệt rất tốt với An Thục. Cô đã đi rất lâu rồi, cũng đã vài năm, không biết cô sống có tốt không nữa?
Lúc này, An Thục đang rất trầm tư, cô muốn khóc nhưng muốn tỏ ra mình mạnh mẽ
“Muội muốn khóc thì cứ khóc đi.” – Giọng nói ấm áp vang ra từ phía sau. An Thục quay lại, thấy Nhất Ngôn đang đứng cạnh mình từ bao giờ rồi. Ánh mắt huynh ấy nhìn về phía cô, như thể vừa an ủi, vửa dộng viên. Bất giác, An Thục nói rằng:
- Ai cần huynh nói chứ? Mà muội đâu muốn khóc
Cô gái nhỏ không hề biết rằng, lúc cô đáp lại câu nói của Ngôn ca, hai hàng lệ đều đã rơi rồi.
“Muội đang nhớ tới… Yên tỷ hay sao?” – Tên Nhất Ngôn này, như thể cái gì hắn cũng biết, và đặc biệt là ý nghĩ của An Thục. Mà kể ra cũng thật éo le, Tư Yên đi cũng lâu rồi, chẳng quay về một lần.
“Dương Qúy